Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1135: Gan Lớn




"Buổi chiều các con đi đâu chơi?"

Thời điểm sắp đến giờ cơm tối, Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt mới từ bên ngoài trở về.

Vừa rồi ở bên ngoài cư xá, Trần mẫu có gọi điện tới, nói bọn họ nhanh về nhà ă cơm, bọn hắn liền tranh thủ thời gian bắt xe chạy về.

"Ở xung quanh nhà chúng ta dạo một vòng, lại tới quán cà phê ngồi một hồi." Trần Thu Nguyệt tháo xuống khăn quàng, nói ra hành trình của mình, thấy ba mẹ đều ở trong nhà, nàng cố nhịn cười nói: "Ba mẹ, để con kể cho ba mẹ một chuyện lạ, hai người nghe xong, đảm bảo cười rộ."

"Chuyện gì?"

Trần Kĩnh Vĩ cầm điều khiển TV chỉnh xuống âm lượng.

Trần mẫu cũng rất tò mò.

Trần Thu Nguyệt đem sự tình gặp được người khác phóng sinh nước khoáng trên cầu nói ra, cuối cùng còn nói, kỳ thật thứ bọn hắn phóng sinh không phải là nước khoáng, mà là nước tinh khiết.

Sau khi nghe xong.

Trần Kinh Vĩ cùng Trần mẫu nhịn không được lắc đầu.

Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt cảm thấy bọn họ đã biết gì đó.

Quả thật Trần phụ cùng Trần mẫu cũng hiểu được điều không hợp thói thường trong đó.

"Phóng sinh là chuyện tốt, nhưng chỉ sợ có người ở trong này tác oai tác quái."

Trần Kinh Vĩ cảm thán một câu.

Trần mẫu cũng nói: "So với chuyện tin vào những tên nhân sĩ tự phong, không bằng tin vào bản thân còn tốt hơn, nhưng có ít người, hết lần này tới lần khác chỉ nghe người khác xúi bậy, thật là quá phận mà."

"Còn không phải sao, ta vừa rồi đọc được một bài báo, một đám người ra ngoài cao tốc chặn xe tải cầu may, cái này chỉ cần tài xế không phanh kịp, liền xảy ra án mạng rồi."

Trần Kinh Vĩ lắc đầu.

"Còn nữa, có người vì cứu một con mèo nhỏ, bí mất cắt tay phanh của người ta ra, sau đó cũng không nói với chủ xe, đây không phải mưu hại tính mệnh của người khác sao?"

Đây cũng là tin tức mà chiều nay hắn thấy được.

Chẳng qua cảm thấy không hợp thói thường mà thôi.

Con mèo nhỏ chui vào trong ô tô, khẳng định có biện pháp đi ra, thật sự không được, thì tìm đội phóng cháy chữa cháy để cứu, ai đời lại trực tiếp cắt dây phanh của người ta đi, quả thật không còn lời nào để nói.

Mấy chốt là mấy người này, còn đăng video khoe khoang, đối với thành quả của mình tỏ ra đắc chí, nhưng lại không biết, đó chính là chứng cứ phạm tội của bản thân.

"Một con sâu làm râu nồi canh mà thôi."

Nhận lấy ly nước Trần Thu Nguyệt pha tới.

Lục Dương cười cười nói.

"Giống như tiền giả ở trong thị trường làm mất đi giá trị của tiền thật, đám người kia chỉ cần có lợi thì chuyện gì cũng có làm, có thể đem thanh danh của một người hoàn toàn bôi đen, người tốt trở thành kẻ xấu, chuyện tốt trở thành chuyện xấu."

Như việc trong nhà Lục Dương nuôi chó.

Hắn vẫn cùng Chu Đình Đình thu nhận một con chó bỏ hoang.

Tính ra cũng có tâm yêu động vật.

Nhưng đối với cách làm của mấy nhân sĩ mở miệng ra là đòi quyền lợi cho chó, hắn hoàn toàn coi thường.

Tuy rằng biết rõ, những người này, đại bộ phận cũng vì miếng ăn mà thôi.

Nhưng nhìn một đám người không biết gì bị mê hoặc, cùng đi theo đấu tranh, quyên tiền, hiến tầm lòng của mình, vì bọn họ mà phất cờ reo hò, liền cảm thấy hết sức đáng buồn...

Có chút việc ác, tuy rằng không làm trái phát luật, nhưng không thể chối bỏ được.

...

Ăn cơm xong, Lục Dương đi tới căn phòng Trần mẫu an bài cho mình.

Nói là gian phòng.

Kỳ thật chính là thư phòng.

Nhà của Trần Thu Nguyệt rất lớn, nhưng phòng ngủ cũng chỉ có ba phòng.

Trần Kinh Vĩ cùng Trần mẫu ở tại phòng ngủ chính.

Trần Thu Nguyệt thì ở phòng bên cạnh.

Một phòng khác thì bị đổi thành thư phòng.

Bên trong cũng có một cái giường ngủ, khách nhân tới chơi có thể nghỉ ngơi trong đó.

Lục Dương cũng chẳng nghĩ nhiều.

Tuy rằng quan hệ giữa hắn và Trần Thu Nguyệt, Trần phụ cùng Trần mẫu cũng biết, nhưng cũng sẽ không để hắn thuận tiện, trực tiếp đem hắn an bài cùng phòng với Trần Thu Nguyệt.

Dù sao hai người cũng chưa kết hôn.

Cơ bản phải giữ thể diện.

"Những thứ này đều là mới tinh đấy, còn chưa dùng qua, chiếc giường này cũng không nhỏ, ngươi nửa đêm có nằm cũng không rớt xuống."

Trần Thu Nguyệt đem ga giường mới tinh trải xong, lại đem chăn bông cùng gối nằm đặt lên.

Chăn rất dày, đoán chừng cũng phải nặng bảy tám cân, có màu đỏ, phía trên thuê uyên ương nghịch nước, nhìn qua có vẻ như chăn tân hôn, cũng không phù hợp với hoàn cảnh thành thị.

"Đây không phải của hồi môn tương lai của em chứ?"

Lục Dương trêu ghẹo nói.

"Ăn nói linh tinh, ta cũng không cần của hồi môn như vậy, đây là chiếc chăn mà mẹ ta lúc về quê đặt làm đấy, được làm từ bông nhà trồng, nằm vô cùng ấm."

Trần Thu Nguyệt giải thích một câu.

"Nếu ngươi không thích, để ta đổi cái khác."

"Được rồi, không cần, ta rất thích đấy."

Lục Dương liền vội vàng lắc đầu.

Ở trong nhà người ta.

Cũng ít đòi hỏi đi.

Thay xong ga giường đệm chăn, Lục Dương rửa mặt đơn giản, liền nằm xuống.

Đổi một chỗ ngủ mới, hắn cũng không có gì không quen, Trần mẫu cùng Trần phụ đều rất khách khí, đối xử với mình cũng không tồi.

Theo thói quen nghịch điện thoại một hồi, lại nhìn tin tức gần đây, Lục Dương liền tắt điện thoại đi ngủ, trùng sinh trở về, hắn dưỡng thành một thói quen rất tốt, đó chính là không thức khuya.

Trên cơ bản mỗi ngày đúng mười rưỡi sẽ chìm vào trong giấy ngủ, tuy không ngủ sớm được như bác trai bác gái, nhưng bên trong người trẻ tuổi, đã coi như hết sức có quy luật.

Tinh thần của hắn lúc này so với trước khi trọng sinh hết sức khác biệt.

Nghĩ đến ngày mai còn phải đi Happy Valley , Lục Dương cởi áo khoác, liền chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Đúng lúc này.

Tay cầm hình tròn trước cửa bỗng nhúc nhích.

Lục Dương đứng hình trong chốc lát.

Sau đó lại lắc đầu.

Hắn biết người nào rồi.

Nhìn bộ dạng lén lút như vậy, khẳng định không thể nào là Trần mẫu hay Trần phụ, mà tiểu khu này lại quản lý rất tốt, càng không thể nào là ăn trộm, vậy cũng chỉ có một người thôi.

Cửa mở ra.

Không có gì bất ngờ.

Trần Thu Nguyệt lén la lén lút đi vào.

Thấy Lục Dương còn chưa ngủ.

Nàng cười cười.

"Ta biết ngay mà, ngươi còn chưa ngủ."

"Em làm gì vậy, không sợ ba mẹ phát hiện à?"

Hiện tại đã hơn mười giờ, Trần Thu Nguyệt đã thay một bộ áo ngủ màu trắng, phần da thịt lộ ra rất nhiều, trắng bóng một mảnh.

"Yên tâm đi, ba mẹ ta sớm ngủ rồi."

Trần Thu Nguyệt lặng lẽ đóng cửa lại.

Sau đó đi tới, nhìn nhìn giường chiếu.

"Coi như cũng được, đủ hai người ngủ."

"Đừng, ba mẹ em nếu phát hiện em nửa đêm vụng trộm chạy tới đây, anh còn không biết phải giải thích thế nào đâu, với lại hôm nay mệt mỏi như vậy, nhanh về ngủ đi."

"Ai nói ta mệt mỏi?"

Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng."

"Vậy cũng không thể được, ba mẹ em ở phòng bên cạnh đấy."

Lục Dương chỉ chỉ bức tường.

"Không sao...Nhỏ giọng một chút, ngày mai ta dậy sớm, lặng lẽ quay về phòng mình..."

Trần Thu Nguyệt không quan tâm.

"Em chắc chứ, dù sao chiều mai anh cũng đi, em mà bị mắng, anh cũng mặc kệ đấy."

"Dài dòng, nhanh leo lên giường, chết cóng ta mất."

Trần Thu Nguyệt đem người chui vào chăn.

Thấy vậy, Lục Dương chỉ có thể đi tới tắt đèn.

Trần Thu Nguyệt dùng chăn đắp kín mình, nói ra: "Xem ra mẹ ta không nói điêu, cái chăn này quả thật rất ấm đi, đắp đúng là thoải mái mà."