"Ngươi chẳng lẽ muốn tước quyền sinh con của phụ nữ sao?"
Thấy Lục Dương chỉ lo đi lên phía trước, Trần Thu Nguyệt đuổi theo.
"Anh cũng có nói vậy đâu."
Lục Dương lắc đầu.
"Vậy vì sao ngươi không lên tiếng.
Trần Thu Nguyệt tỏ ra bất mãn trước thái độ của Lục Dương.
"Chuyện này, như thế nào cũng phải đợi tốt nghiệp xong rồi nói, chúng ta còn chưa lên năm 4, còn hơn một năm, vạn nhất, thật sự muốn mang bầu...Em cũng không thể để mình phình bụng, lên nhận bằng tốt nghiệp đi."
"Vì sao đến lúc đó không thể ôm hài tử lên nhận bằng, còn hơn một năm mà."
Trần Thu Nguyệt hỏi lại.
"Ách."
Lục Dương đối với nữ nhân này triệt để phục rồi.
Thật đúng là nhạc nào cũng nhảy được.
Vì sao lúc trước hoàn toàn không đề cập đến vấn đề này, nay lại đột nhiên muốn hài tử, coi hài tử là bup bê à? Muốn ôm một chút thì ôm, không cần thì ném qua một bên.
Sau khi có Tiểu Tiểu Thanh, Lục Dương mới biết được, tiểu bảo bảo có rất nhiều phiền toái.
Nếu không phải làm cha mẹ, lại có máu mủ tình thâm, chỉ sợ căn bản không chịu nổi.
"Em có thể hiểu như sau, nếu mà có hài tử, em không thể dùng đồ trang điểm nữa."
Lục Dương muốn cho Trần Thu Nguyệt biết khó mà lùi.
Dù sao.
Đối với nàng mà nói.
Trang điểm giống như tính mạng của mình vậy.
"Không dùng cũng được a, ta cũng không cần đi thả thính người khác, để mặt mộc cũng được, dù sao ta cũng có ngươi rồi."
Trần Thu Nguyệt ngược lại trả lời hết sức quyết đoán.
Điều này làm cho Lục Dương không biết nên nói gì tiếp.
Nữ nhân này lỳ đòn vậy sao?
Thật muốn có hài tử.
"Ý của em là, nếu không gặp anh, em sẽ tranh điểm để đi thả thính người khác?"
"Đúng vậy a, không phải ta bẫy được ngươi rồi sao."
Trần Thu Nguyệt một chút e lệ cũng không có, trả lời.
Nói xong.
Lại nói: "Ngươi đừng đánh trống lảng, ngươi vẫn không trả lời câu hỏi của ta."
Tùy duyên đi."
Hắn chỉ có thể nói như vậy.
Trần Thu Nguyệt tức giận hướng sau mông Lục Dương đạp một cước.
Hai người dọc theo lối đi bộ đi dạo.
Không bao lâu, liền tới một cây cầu lớn.
Đi lên trên cầu.
Gió thật to, mồi hồi gió mát thổi qua, Trần Thu Nguyệt nhịn không được rùng mình một cái, Lục Dương nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nghiêng người, giúp nàng ngăn cản cơn gió...
Dưới cơn gió lạnh lẽo.
Lục Dương cũng tỉnh rượu lại.
Từ trên cao nhìn ra xa.
Mặt sông rất rộng, nước mênh mông bát ngát, nước sông thanh tịnh, phảng phất như một cái gương khổng lồ.
Lục Dương có chút sợ hãi thán phục, thật không biết vị vĩ nhân nào trước kia từ đầu bờ này bơi sang đầu bờ khác.
Thể lực này, đổi lại một người trẻ tuổi, đoán chừng bởi không nổi.
Nhìn nhìn Trần Thu Nguyệt.
Nữ nhân này hai mắt nhìn ra xa, nhìn cái gì, vô cùng xuất thần.
"Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Thấy Trần Thu Nguyệt không có lên tiếng, Lục Dương còn tưởng nàng vì chuyện vừa rồi mà tức giận.
Trần Thu Nguyệt cúi đầu nhìn độ cao cây cầu, sau đó nói: "Ta đang suy nghĩ, nếu đem ngươi từ trên này đẩy xuống, có tính là mưu sát chồng không."
Lục Dương một hồi câm lặng.
Nữ nhân này bụng dạ thật hẹp hòi.
Quả nhiên trong lòng đối với mình toàn ý đồ xấu.
Mấy chuyện như hài tử, cũng không phải Lục Dương kiên quyết phản đối, chỉ là bây giờ còn đang đến trường, nào có tinh lực đi chăm sóc trẻ em, dù sao khoảng cách đến tốt nghiệp đại học cũng không còn lâu, Tiểu Tiểu Thanh là do ngoài ý muốn, cũng không thể nói bên nặng bên nhẹ được.
"Mấy người phía trước đang làm gì đấy?"
Lục Dương tính đổi chủ đề.
Trần Thu Nguyệt quay cổ nhìn sang.
Sau đó cũng nghi hoặc trả lời.
"Bán đồ?"
Nàng không quá tự tin nói.
Cách hai người không xa, có bảy tám phu nhân trung niên đứng thành một chỗ, ở bên cạnh bọn họ chất đầy đồng nước khoáng, xem chừng hơn mời thùng, không biết bọn họ làm sao mang lên được đây.
Đi tới nhìn nhìn.
Lục Dương mới biết bọn họ làm gì.
Các nàng cũng không phải như Trần Thu Nguyệt đoán, ở đây bày bán đồ vật ,mà là đem từng chai nước khoáng mở ra, đứng trên cầu đổ xuống sông Trường Giang...
Một chai, hai chai, ba chai,... động tác của mỗi người đều giống nhau.
Điều này làm cho trên đầu Lục Dương hiện ra đầy dấu chấm hỏi.
Hắn thật sự nghĩ mãi không ra.
Những đại thẩm này, đang làm gì đây.
Chẳng lẽ đây là một bộ môn nghệ thuật nào đó?
Trần Thu Nguyệt cũng rất tò mò.
Nàng là người địa phương, nên đi tới bên cạnh đám người, dụng giọng Giang Thành chính tông, hỏi: "A di, cái dì đang làm gì vậy, như thế nào lại đem nước khoáng đổ xuống sông, thật đáng tiếc."'
"Không thể tiếc, chúng ta đang phóng sinh."
Một người trong đó trả lời.
"Phóng sinh?"
Hai người biết được đáp án, trong đầu càng thêm ngây ngốc.
Phóng sinh tôm cá thấy cũng không ít.
Phóng sinh rắn cũng từng nghe nói qua.
Nhưng mà phóng sinh nước khoáng.
Cái này thật sự.... quá mở rộng tầm mắt rồi.
Đây chẳng lẽ là thứ được gọi vạn vật đều có thể phóng sinh sao? Nước khoáng đoán chừng cũng không nghĩ tới, mình còn có một ngày được người khác phóng sinh đi,
Lục Dương thần sắc quái dị nhìn mấy người.
Mà đại thẩm trả lời xong, cũng không phải ứng lại nữa, mặt hướng trước sông Trường Giang, chắp hai tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm thứ gì đó...Thần thái rất là thành kín, tựa hộ niệm kinh phật, nhưng một chữ trong đó nghe cũng không hiểu.
Lục Dương cũng không muốn quấy rầy mấy người này làm 'Việc thiện'.
Liếc qua những thùng nước khoáng còn chưa được phóng sinh, hắn liền kêu Trần Thu Nguyệt rời đi.
Chờ rời đi xa.
Trần Thu Nguyệt mới nhịn không được nói ra: "Thật đúng là không hợp lẽ thường mà, đây là lần đầu tiên ta thấy người khác phóng sinh nước khoáng đấy."
Hôm nay đi ra ngoài.
Coi như tiếp thu được thêm kiến thức mới.
"Sửa lại một chút, những thùng kia không phải là nước khoáng, chỉ là nước tinh khiết mà thôi."
Lục Dương nói ra.
"A, làm sao ngươi biết?"
Trần Thu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
"Vừa rồi trước khi đi, anh cố ý nhìn qua, trên thùng viết nước tinh khiết đóng chai đấy, cũng không phải nước khoáng, hơn nữa nhãn hiệu này, cũng không sản xuất nước khoáng."
"Ha ha ha."
Trần Thu Nguyệt vui vẻ.
Nước khoáng đến từ thiên niên, nếu mà phóng sinh, coi như cũng có chút đạo lý, nhưng mấy người này lấy nước tinh khiết phong sinh cũng quá mức đi, còn không bằng mở vòi nước nhà mình đi.
"Những người kia đoán chừng còn không biết, thứ bọn hắn phóng sinh không phải nước khoáng đi."
"Hẳn là vậy."
"Thế sao ngươi không nói cho bọn họ biết?"
"Có cần phải nói sao?"
Trần Thu Nguyệt cười hặc hặc hai tiếng.
Sau đó nói.
"Ngươi thật là xấu a, nhưng mà ta thích."
Lục Dương lúng túng không thôi.
Ở bên ngoài đi dạo một vòng, mấy thứ vừa ăn giữa trưa rất nhanh được tiêu hóa hết, bên ngoài quá lạnh, hai người đi starbucks ngồi một hồi, mỗi người chọn cho mình một ly cà phê, ngồi bên trong trò chuyện.
Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại.
"Ngày mai thời tiết đẹp, chúng ta đi Happy Valley đi."
"Được a."
Lục Dương không hề suy nghĩ liền đồng ý.
"Dù sao anh cũng ở Giang Thành hai ngày, đi nơi nào, làm gì, tất cả nghe theo em an bài."
"Vậy được...Ngày mai đi sớm một chút, chúng ta chơi nguyên ngày."
"Chơi mấy trò bình thường thôi, anh không chịu nổi."
Nghe được Lục Dương nói như vậy.
Trần Thu Nguyệt càng thêm vui vẻ.
Thấy bộ dạng nàng như vậy.
Lục Dương biết rõ, nữ nhân này khẳng định không có suy nghĩ nào tốt.