Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1136: Xấu Hổ Chết Đi Được




Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Lục Dương liền biết xảy ra chuyện.

Trời bên ngoài đã hoàn toàn sáng.

Nhưng Trần Thu Nguyệt cũng không rời đi, lười biếng nằm ở bên cạnh.

Giờ này.

Ba mẹ Trần Thu Nguyệt hẳn đã sớm thức dậy rồi đi.

Cái này....

Lục Dương ở trên Trần Thu Nguyệt lay lay.

"Làm gì vậy."

Trần Thu Nguyệt cực không tình nguyện mở mắt ra.

"Trời sáng rồi."

Lục Dương nói ra.

"Sáng thì sáng đi, hôm nay cũng không đi học, ta muốn ngủ thêm tí nữa..."

Ngáp một cái, Trần Thu Nguyệt lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

"Em có phải quên rồi không, đây là nhà của em a! Em không phải nói, nửa đêm sẽ rời đi sao?"

Lục Dương nhắc nhở một câu.

"A."

Nghe nói như thế.

Trong nháy mắt Trần Thu Nguyệt liền tỉnh táo lại.

Ánh mắt nàng nhìn qua hướng cửa sổ, tuy rằng đã kéo rèm lại, nhưng vẫn có ánh sáng chui vào trong, xem ra trời đã sáng...

Dựa theo sinh hoạt của ba mẹ, giờ này, khẳng định đã dậy.

"Ai nha."

Trần Thu Nguyệt liền bận rộn.

Đem áo ngủ sửa sang lại.

Hôm qua thời điểm tới đấy, Trần Thu Nguyệt có ý định nửa đêm quay về, vì vậy không mang theo quần áo, hiện tại trên người, là một bộ độ ngủ lộ ra thịt.

Cái này nếu đi ra ngoài gặp phải cha mẹ, vậy không phải xấu hổ chết mất.

"Anh ra xem xem có ba mẹ em ở phòng khách không đi?"

Trần Thu Nguyệt giật dây Lục Dương ra ngoài.

"Không được, dựa vào gì chứ."

Lục Dương lắc đầu.

"Ngày hôm qua đã nói từ trước rồi, em lại không chịu trở về, hiện tại anh không quản em nữa."

"Đi mà, đi mà, lần sau em nhất định nghe lời anh."

Trần Thu Nguyệt lung lay cánh tay Lục Dương, bộ dạng cầu khẩn.

"Thật sự?"

Lục Dương vô cùng hoài nghi.

"Thật mà, em hứa."

Mặc xong quần áo rời giường, Lục Dương quay đầu nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt, sau đó mở cửa thư phòng, hướng về phòng khách nhìn liếc qua, trogn phòng khách vắng teo, Trần Kinh Vĩ cùng Trần mẫu không có ở đây.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lục Dương quay đầu lại nói ra: "Thanh thủ thời gian đi, ba mẹ em không có ở đây.'

"Phải không? Thật tốt quá."

Trần Thu Nguyệt cũng vội xuống giường đi vào dép lê.

"Anh đi rửa mặt đi, trong phòng vệ sinh hôm qua em có chuẩn bị khăn mặt cùng bàn chải, anh tự lo thân mình đi, em về phòng trước."

Cùng Lục Dương nói một tiếng, Trần Thu Nguyệt đi tới cửa, cũng lặng lẽ hướng bên ngoài nhìn thoáng qua, xác định giống như lời Lục Dương nói, không có người, trên mặt nàng lộ ra nụ cười may mắn.

Sơ suất quá.

Sao hôm qua lại quên cài đồng hồ báo thức.

May mắn, may mắn.

Trần Thu Nguyệt âm thầm hô vài câu may mắn, thấy Lục Dương đi phòng vệ sinh, nàng cũng liền vội vàng hướng phòng mình chạy tới.

Mở cửa.

Nàng liền cao hứng không nổi.

Trong phòng.

Trần nương nương đang sửa lấy ga giường, nghe thấy tiếng mở, quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy con gái mặc đồ ngủ thiếu vải tiến vào.

Trần Thu Nguyệt lúng túng không thôi.

Trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

"Mẹ, con đã lớn như vậy, không cần mẹ giúp xếp chăn đâu!"

"A, đúng là lớn rồi."

Ngữ khí Trần mẫu bình thản...

"Ba con đâu?"

Trần Thu Nguyệt giả bộ trấn định.

"Đại cữu của con sáng sớm ngoại hắn ra chạy bộ, tranh thủ thời gian thay đồ đi, đợi lát nữa trong nhà có khách tới nhìn thấy con dạng này thì còn ra thể thống gì nữa, thật sự là một nha đầu ngu ngốc mà."

Trần mẫu hừ một tiếng.

"Dạ dạ dạ."

Trần Thu Nguyệt liền vội vàng gật đầu.

Chờ Trần mẫu ra ngoài, nàng tranh thủ thời gian thay đồ.

"Lục Dương chết bầm, lại bị người ta lừa!"

Sắc mặt Trần Thu Nguyệt có chút đỏ lên.

Lần này mặt mũi của nàng bị ném đi hết rồi, tuy rằng phụ thân ra ngoài chạy bộ, mẹ cái gì cũng không nói, nhưng chỉ cần không phải não bị úng nước, đều rõ ràng, nhị lão đoán chừng đều đã biết.

Biết rõ nữ nhi bảo bối của bọn họ, nửa đêm vụng trộm chạy tới phòng Lục Dương.

Từ trong phòng vệ sinh đi ra.

Lục Dương vừa vặn đụng phải Trần mẫu.

Biểu cảm của hắn hơi cứng đờ, nói ra: "Dì, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành, dì có nấu cháo, đợi lát nữa húp một chút."

"Dạ."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

"Hôm nay có tính toán gì không?"

Trần mẫu hỏi một câu.

Lục Dương nói: "Nguyệt Nguyệt kêu, hôm nay tới Happy Valley chơi một hôm, A Di cùng Trần thúc thúc có muốn đi chung không."'

"Chúng ta không đi đâu, trong nhà không biết lúc nào sẽ có khách tới thăm, mấy ngày nay không thể rời đi, hai người các ngươi đi đi, buổi tối trở về, ta làm cho mấy món ngon."

"A di, đêm nay không được rồi, cháu định cùng Nguyệt Nguyệt đi Happy Valley xong, chiều tối liền quay về."

"Về gấp như vậy làm gì, có phải dì chiêu đãi không tốt không."

"Không phải, không phải....Cháu cũng sắp phải về Lục Thành rồi, trong nhà có chút chuyện cần làm, phải trở về xử lý, hơn nữa lại không xa, hai ba tiếng liền đến."

"Ừ, vậy được."

Cùng Trần mẫu hàn huyên một hồi.

Trần Thu Nguyệt cũng thay xong quần áo, từ phòng mình đi ra.

Trước rửa mặt một phen, sau đó cùng Lục Dương một chỗ ăn điểm tâm.

Bữa sáng Trần mẫu chuẩn bị rất phong phú, có cháo gạo, bánh xốp, bánh mì, còn có sủi cảo...Từ nhiều loại đồ ăn như vậy, có thể nhận ra buổi sáng bà dậy rất sớm.

Như vậy.....

Lục Dương liếc qua Trần Thu Nguyệt.

Nữ nhân này sáng nay thành thành thật thật như vậy, ăn cơm cũng không kêu to gọi nhỏ, hoàn toàn không hợp thoái qhuowngf a.

"Bị phát hiện rồi sao?"

Trong lòng Lục Dương âm thầm suy đoán.

Đơn giản lấp đầy bụng, cũng không đợi Trần Kinh Vĩ quay về, Trần Thu Nguyệt liền kêu Lục Dương rời đi, nói đi sớm một chút, nhưng Lục Dương lại hiểu rõ, nữ nhân này chỉ muốn chạy khỏi nhà a.

Ra khỏi nhà.

Trần Thu Nguyệt ở trên tay Lục Dương nện cho vài cái.

"Đều tại ngươi, ta bị mẹ phát hiện rồi!"

"Ha ha."

Lục Dương cười lạnh.

"Buổi tối ngươi ngủ say như chết, cũng không biết thức ta dậy, còn gạt ta, nói trong nhà khhoong có ai, ta trở về phòng, mẹ của ta liền ở trong phòng ta xếp chă."

Trần Thu Nguyệt líu ríu nói.

Giống như đem toàn bộ lời vừa nghẹn trong nhà, nói hết ra.

"Trần hội trưởng, em ít nhất cũng phải có chút mặt mũi a, rõ ràng là ngày hôm qua em tới phòng anh, lại chính em ngủ như heo nái."

"Tốt, ngươi dám nói ta là heo ! ! !"

"Ha ha."

Nữ nhân này.

Thật là vô lý mà.

Mấu chốt là, nếu ngươi cùng nàng phân rõ trái phải, nàng sẽ nhấn mạnh chuyện này lên.

Cũng may Lục Dương hoàn toàn không bị nàng đẩy vào tròng, đem Trần Thu Nguyệt đẩy lên xe, im lặng lái xe.

Thấy Lục Dương cứng mền đều không ăn.

Trần Thu Nguyệt tức giận không thôi, nhưng cũng không thể tránh được...

Đường ở Giang Thành rất rộng, giao thông so với Lục Thành còn tốt hơn, lại có tàu điện ngầm gánh đỡ một chút, hơn nữa người dân còn về quê ăn tết, nên đường đi thông thoáng không thôi...Lục Dương dựa theo chỉ báo, lái xe tới Happy Valley Giang Thành(Vũ Hán).

Đem xe đỗ lại.

Lục Dương liền gọi lại

Lúc này là do Siêu ca gọi tới, nhưng vừa rồi Lục Dương lái xe trên đường cao tốc, không nghe được, hiện tại đến nơi, liền gọi trở về.

"Vừa rồi ta đang lái xe, có chuyện gì sao Siêu ca?"

"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là muốn chúc ngươi năm mới vui vẻ."

Giọng nói Đinh Siêu ở đầu giây bên kia mang theo vẻ đắc ý.

Nhưng Lục Dương cảm thấy, cũng không phải cuộc gọi chúc tết đơn giả như vậy.

Gia hỏa này, rõ ràng có gì đó muốn khoe khoang.

Đã như vậy.

Lục Dương nói ra.

"Năm mới vui vẻ, Siêu ca, nếu không có chuyện gì, ta cúp à nha!"