Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1130: Tới Nhà Trần Gia




Làm xong hai bài thơ.

Tâm tình của Lục Dương tốt hơn trước rất nhiều.

Tắt đi website, không để ý tới chuyện này nữa, dù sao, lấy thân phận của hắn bây giờ, cũng không cần phải so do với một tên tác giả mua danh chuộc tiếng, thuần túy chỉ làm lãng phí thời gian...

Tuy nhiên.

Lục Dương cũng không biết là.

Hai bài thơ do hắn tùy tiện là.

Bị vô số cư dân mạng reup lại.

Hơn nữa còn lên báo.

Mang cho Lăng Song Song phiền toái không nhỏ.

Chuyện này nói sau.

"Ca, ra ăn cơm..."

Ngoài cửa truyền đến giọng nói Lâm Tiểu Vũ.

Lục Dương quay đầu nhìn nhìn.

Phát hiện Lâm Tiểu Vũ ở bên ngoài liếc trộm qua khe cửa, sau khi thấy hắn phát hiện, liền vội vàng chạy đi.

Trở lại phòng khách.

Đồ ăn đều đã được dọn lên, mùi thơm xông thẳng vào mũi, hôm nay Tiền Vân nấu miến hầm,cà rốt hầm thịt dê, móng heo hầm, cùng thêm mấy món rau, đủ loại màu sắc, tràn đầy một bàn.

Bà ngoại biết Lục Dương thích ăn thịt dê, trước gắp cho hắn một khối lớn, lại gắp cho Lâm Tiểu Vũ cái đùi gà.

"Bà ngoại, ta không thích ăn đùi gà."

Lâm Tiểu Vũ thì thầm lấy.

"Sao lại không thích, cháu khi còn bé rất thích ăn mà."

"Đó là khi còn bé a, không phải hiện tại."

Lâm Tiểu Vũ giải thích.

Hiện tại sinh hoạt đã đề cao, không giống như trước kia, mấy thứ như đùi gà này, rất nhiều người trẻ tuổi đều không thích.

"Bà ngoại gắp cho con, con mau ăn đi."

Tiền Bình nói ra.

Lâm Tiểu Vũ bất vi sở động, tròng mắt đảo vòng vòng, thừa dịp Lục Dương không chú ý, đem đùi gà vứt vào chén của hắn.

"Ca, ngươi ăn đi.''

...

Tiền Hiểu Hồng ở huyện Thanh Sơn chơi vài ngày.

Trong lúc đó.

Cũng tới Tiền gia trang, sau đó lại tới nhà cũ của mình ở trấn Song Cát nhìn nhìn, chỉ là nhiều năm trôi qua như vậy, nhà cũ nguyên bản cũng không còn, thay vào đó là một căn nhà ba tầng.

Lúc trước cha mẹ nuôi của nàng khi dọn đi, đã đem căn nhà này bán lại.

Hôm nay.

Người và vật sớm không còn, căn nhà khi xưa chung sống cũng không còn nữa.

Bất quá.

Vẫn còn có rất nhiều nơi thân quen.

Nào là trường tiểu học nàng học...

Rạp phim mà nàng từng tới xem.

Đường đi náo nhiệt.

Còn có cây cầu này nữa, mỗi lần đến trường đều phải đi qua cây cầu này.

Lâm Tiểu Vũ cũng ở lại nhà Lục Dương chơi mấy ngày.

Biết rõ Lục Dương có em bé, vẫn quấn quít muốn đi xem.

Lục Dương bất đắc dĩ.

Chỉ có thể mang nàng tới nhà Liễu Thanh Thanh một chuyến, Lâm Tiểu Vũ mặc dù xì mũi coi thường ca ca của mình, nhưng đối với Tiểu Tiểu Thanh lại rất ưa thích, ôm trên tay không nỡ buông.

Tiểu nha đầu cũng rất nể tình, đến trưa liền học xong gọi cô cô, điều này làm Lâm Tiểu Vũ vui vẻ không thôi.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Đảo mắt đã đến mùng bảy tháng giêng.

Dựa theo kế hoạch lúc trước.

Lục Dương ý định vào ngày mùng tám, cũng là ngày công ty bắt đầu đi làm lại thì quay về Lục Thành, bất quá, kế hoạch không theo kịp biến hóa, hiện tại hiển nhiên không được nữa rồi, bởi vì hắn còn phải tới Giang Thành một chuyến.

Bên phía Trần Thu Nguyệt đã đáp ứng, tự nhiên cũng không thể đổi ý a.

Bằng không.

Nữ nhân này, nói không chừng thật sự giết đến huyện Thạnh Sơn.

Chuân xác mà nói.

Tỉ lệ lên tới 99% đấy.

Sau khi đưa tiễn Tiền Hiểu Hồng, Lục Dương lái xe tới Giang Thành...

Trước cửa tiểu khu Kiến Nghiệp.

Lục Dương gặp được Trần Thu Nguyệt.

Nữ nhân này lười biếng dựa vào cửa lối đi bộ, một đầu tóc đỏ khó mà làm người ta không chú ý tới, người ra ra vào vào, cũng nhịn không được phải quay đầu nhìn lại.

"Tới rồi."

Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng lại.

Trần Thu Nguyệt đi tới, ở ngoài cửa cổ xe duỗi lưng một cái, híp mắt cười nói ra.

"Ngươi cuối cùng cũng chịu đến !"

Nhìn xem dáng người hoàn mỹ, Lục Dương bất đắc dĩ: "Ai bảo anh bị em nắm thót rồi, không đến cũng không được a, năm mới vui vẻ!"

"Lời này, ngươi lưu lại nói cùng ba mẹ ta đi!" Trần Thu Nguyệt cười cười, mở cửa xe, leo lên ghế phụ, hai chân bắt chéo, nói ra: "Nhìn ngươi lo lắng như vậy, hay để ta tới thăm nhà ngươi?"

"Không, không có."

Lục Dương phủ nhận.

Hắn lai xe thông qua đại môn, tiến vào cư xá.

"Nếu em muốn tới cũng được, như dù sao cũng cần phải nói trước, đột nhiên tới cũng không tốt."

Lục Dương tìm lý do.

"Vậy năm sau ta tới nhà ngươi chúc tết được không?"

Trần Thu Nguyệt lại hỏi.

Sau khi nói dong, vẻ mặt còn hiện lên nét mong chờ.

"Chuyện này..."

Lục Dương không nghĩ tới nữ nhân này lại trực tiếp như vậy, liền nói ra yêu cầu.,

Trong lúc nhất thời, hắn còn chưa nghĩ ra.

"Được rồi, cặn bã nam!"

Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng, quay đầu đi.

"Em cũng không thể vô duyên tức giận vậy đi."

Lục Dương vỗ vỗ sau lưng Trần Thu Nguyệt.

"Không giận."

Trần Thu Nguyệt không quay đầu lại nói.

"Cũng thật là...."Lục Dương ài một tiếng, nói ra: "Sang năm thì sang năm."

Hắn cũng nghĩ kxy, có một số việc sớm muốn cũng phải đối mặt, nếu như Trần Thu Nguyệt không muốn đi, hắn tự nhiên sẽ không nhắc tới, nhưng Trần Thu Nguyệt muốn tới nhà hắn, vậy cũng không thể một mực ngăn cản.

Chuyện này không công bằng với nàng.

Bên phía phụ mẫu khẳng định sớm phải đánh tiếng.

Dù sao.

Bọn họ đại khái cũng chuẩn bị tâm lý xong rồi.

Nhìn nhìn mái tóc đỏ của Trần Thu Nguyệt,

Lục Dương đại khái có thể đoán được, bọn họ nhìn thấy nàng sẽ biểu lộ ra sao.

Phụ mẫu đều là người khá truyền thống, có thể chắc chắn điều này, nếu như Trần Thu Nguyệt dùng hình tượng này xuất hiện trước mặt hai người, chỉ sợ rất khó được bọn họ tiếp nhận.

Đương nhiên.

Lúc này cũng không giống thời xưa.

Hết thảy quyền quyết định đều nằm trên tay Lục Dương.

Phụ mẫu coi như không ưa thích loại hình nữ lưu manh của Trần Thu Nguyệt, cũng sẽ không ảnh hưởng chút nào đến địa vị của nàng trong lòng Lục Dương.

"Thật?"

Nghe được Lục Dương nói.

Trần Thu Nguyệt quay đầu lại, vui vẻ nói.

"Em vừa rồi không phải giả vờ chứ?"

Lục Dương ngạc nhiên.

Trở mặt cũng quá nhanh đi.

"Hì hì, đương nhiên không phải rồi, thời điểm anh nói không cho em đi, lòng em như tan vỡ, vừa rồi thiếu chút nữa khóc xuống./"

Trần Thu Nguyệt còn giả vờ lau lau mắt, khiến Lục Dương không biết nói gì.

"Em không đi làm diễn viên, thật sự quá lãng phí tài năng, chỗ anh có một phần kịch bản, em có muốn thử không."

Lục Dương hỏi.

"Đừng, đừng đừng, em không có bổn sự đóng phim."

Trần Thu Nguyệt liền vội vàng lắc đầu.

Nói xong.

Trần Thu Nguyệt híp đôi mắt của mình đáng giá trên thân Lục Dương một hồi, bỗng nhiên nhẹ giọng ghé vào lỗ tai của hắn nói ra.

"Không phải anh thích nữ minh tinh chứ?"

"Có ý gì?"

Lục Dương có chút khó hiểu.

"Nếu anh ưa thích minh tinh, em thử một chút cũng được..."

Trần Thu Nguyệt nhỏ giọng nói.

"Cái gì vậy, anh cũng không nói như vậy, tuy rằng em diễn cũng được, nhưng muốn làm minh tinh, còn kém một chút."

"Vậy sư tỷ thì sao?"

"Nàng là đại minh tinh."

"Anh sẽ không thích nàng chứ?"

"Điên à."

...

Xe dừng lại dưới tầng hầm cư xá.

Lục Dương đem lễ vật sau cốp lấy ra.

Một hộp Mao Tiêm Thân Thành, là cực phẩm trà búp Minh Tiên do Lâm Nghệ Hồng sản xuất, số lượng cực ít, thích hợp làm lễ vật tặng quà, còn có một chai Ngũ Lương Dịch, nhưng thứ này đều mua cho bố Trần Thu Nguyệt đấy, về phần Trần mẫu, Lục Dương mua một bộ trang điểm cao cấp, mua trên sàn thương mại quốc tế CCilicili đấy, tuyệt đối là chính phẩm...

"Của em đâu?"

Trần Thu Nguyệt ở phía sau cốp nhìn nhìn.

Sau khi lấy mấy thứ này ra, phía sau cốp trống rỗng.

"Em cũng đừng chen vào, đợi lát nữa chúc tết xong, chúng ta ra ngoài dạo chơi, em thích cái gì thì mua cái đấy..."

Lục Dương đem hộp trà để lên hộp rượu, bế lên.

"Vậy cũng nói trước, anh phải xuất huyết nhiều lắm nha."

Trần Thu Nguyệt mang theo hộp trang điểm, cười nói.

"Có bản lĩnh thì biến anh thành kẻ nghèo đi"

Lục Dương bĩnh tình nói.

Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút.

Muốn biến Lục Dương thành người nghèo, quả thật không phải là một chuyện dễ dàng, hiện tại doanh thu một ngày của Csite, đủ để bọn họ ăn cả đời cũng không hết.

Ra khỏi thang máy.

Trần Thu Nguyệt mở cửa.

Trần phụ, Trần mẫu biết rõ hôm nay Lục Dương tới, cũng đều ở trong nhà...

.