"Cậu cả, cậu cũng đến rồi nha."
Vừa vào cửa.
Trần Thu Nguyệt lại thấy trong nhà có thêm người.
Sau khi chào hỏi một tiếng, Trần Thu Nguyệt giới thiệu cho Lục Dương: "Đây là cậu cả của ta, cũng ở trong tiểu khu này."
Nhìn biểu cảm của Trần Thu Nguyệt, đoán chứng lúc nàng xuống lầu, người còn không ở chỗ này, cho nên mới có chút kinh ngạc, Lục Dương nhìn trung niên nhân ăn mặc thời thượng này, mỉm cười.
"Cậu cả tốt."
Đối phương chỉ nhẹ gật đầu.
Lục Dương cũng không để ý, đem lễ vật để qua một bên, đối với Trần Kinh Vĩ cùng Trần nương nương nói ra: "Thúc thúc, a di, chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới, Lục Dương."
Trần nương nương rất khách khí.
Trần Thu Nguyệt đem đồ trang điểm đưa tới, nói ra: "Mẹ, đây là Lục Dương mua cho mẹ đấy, bộ trang điểm của Estée Lauder."
"Ài, tới thì tới đi, còn tốn nhiều tiền như vậy làm gì!"
Trần nương nương nhìn thoáng qua quà tặng con gái đưa tới, khoát tay áo...
"Gần sang năm mới, vội tới chúc tết cùng thúc thúc a di, cũng không thể đi tay không, lễ vật không quý, quý ở tấm lòng."
Lục Dương cười cười.
Trần nương nương cũng biết thân phận Lục Dương.
Biết rõ đây chính là phú ông ức vạn.
Cũng liền không nói gì.
Tuy rằng bộ trang điểm này hơn nghìn tệ, nhưng so với thân gia con rể, thật sự không tính vào đâu, Trần Kinh Vĩ nhìn chai rượu cùng hộp trà Lục Dương để ở một bên, trên mặt hiện lên ý cười.
Người trẻ tuổi có bản lĩnh như vậy, còn hiểu lễ nghĩa, Trần Kinh Vĩ quả thật không tìm ra tật xấu gì.
"Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy."
Lời này của Trần Kinh Vĩ.
Không thể nghi ngờ là xác nhận thân phận Lục Dương.
"Trên đường mệt không, ngồi nghỉ ngơi chút đi."
"Coi như cũng được."
Lục Dương tìm một vị trí ngồi xuống.
Trần Thu Nguyệt đem đồ trang điểm để ở một bên, lấy ra ấm trà, cho Lục Dương một ly, thuận tiện cũng cho Trần Kinh Vĩ cùng cậu cả ly đầy.
Trên mặt Trần Kinh Vĩ thủy chung treo nụi cười tươi.
Nhìn thấy cảnh này.
Càng thêm hài lòng.
Con gái vô pháp vô thiên của hắn, cuối cùng cũng có người hàng.
"Kinh Vĩ, đây là bạn trai của Nguyệt Nguyệt sao."
Ngồi được một lúc, cậu cả của Trần Thu Nguyệt mở miệng nói chuyện.
Trần Kinh Vĩ ừ một tiếng, nói ra:" Đúng vậy a, đồng học của Nguyệt Nguyệt, quen cũng mấy năm rồi."
"n, tiểu tử, trong nhà làm gì?"
Cậu cả quay đầu nhìn nhìn Lục Dương, cười ha hả mà hỏi.
Vừa rồi quà Lục Dương mang đến hắn cũng nhìn qua, giá trị xa xỉ, có lẽ trong nhà không thiếu tiền...Vì vậy, hắn cũng muốn thăm dò nghe ngóng thân phận.
"Trong nhà mở một tiệm bán quần áo nhỏ thôi."
Lục Dương trả lời.
Theo đạo lý mà nói, cha mẹ của Trần Thu Nguyệt đều biết thân phận thật của mình, cậu cả của Trần Thu Nguyệt còn hỏi vấn đề này, xem chừng hai người còn chưa nói cho hắn biết.
Chuyện này cũng bình thường.
Trần gia giàu như vậy, cũng không cần phải khoe khoang chuyện này.
"Cũng kinh doanh sao, khó trách....Nhà cậu mở tiệm quần áo ở đâu? Giang Thành sao?"
Cậu cả tiếp tục hỏi.
Trần Kinh Vĩ nhìn thoáng qua Trần mẫu.
Trần mẫu hướng về anh trai của mình nháy mắt.
Ý bảo hắn đừng có nhiều lời như vậy.
Người ta vừa vào cửa, liền điều tra hộ khẩu rồi, dù là ai cũng không cao hứng, huống chi, coi như là hỏi, cũng phải do bọn hắn hỏi chứ...
Bất quá.
Cậu cả Trần Thu Nguyệt vẫn như cũ cùng Lục Dương nói chuyện phiếm, hình như không thấy được cái nháy mắt của Trần nương nương.
"Nhà cháu không ở Giang Thành, cửa hàng tự nhiên cũng không phải ở đây, cửa hàng mở ở dưới quê, chỉ là một huyện thành nhỏ..."
Trên mặt Lục Dương vẫn là nụ cười tươi như cũ.
"Vậy trong nhà của cậu điều kiện cũng không tốt lắm, vậy mua lễ vật mắc tiền như thế làm gì, có tâm ý là được rồi, hai người các ngươi vẫn còn đến trường, lại không kiếm được tiền, còn xin tiền cha mẹ mua quà đắt..."
Cậu cả Trần Thu Nguyệt khẽ nhíu mày.
Tựa hồ đối với cách Lục Dương sài tiền bậy bạ thì không hài lòng lắm.
"Cậu cả, cháu bây giờ cũng có thể kiếm được chút tiền."
Lục Dương cười nói.
"Hả? Không phải cậu vẫn còn đang đi học sao?"
"Cũng không phải đi học thì không thể kiếm tiền, cháu ở trên mạng viết tiểu thuyết, một tháng có thể kiếm được hơn mười vạn, còn kinh doanh nhỏ, thu thập một tháng cũng được một chút.." Lục Dương chậm rãi nói ra, hắn muốn biết cậu cả Trần Thu Nguyệt có ý gì.
Sao có cảm giác, bộ dạng của gia hỏa này rất kỳ quái đấy.
"Viết tiểu thuyết, một tháng hơn mười vạn, còn kinh doanh?"
Cậu cả mở to hai mắt, sau đó nhịn không được cười một tiếng.
"Người trẻ tuổi, quả thật cái gì cũng dám nói, viết tiểu thuyết trên mạng, cũng không phải thích là viết được? Còn kiếm được tiền?"
"Người ngoài cuộc sẽ không biết người trong nghề, cậu cả không biết cũng là điều bình thường, tác phẩm của cháu tuy ít, nhưng lại kiếm được rất nhiều, một năm kiếm chín con số cũng không phải vấn đề."
Lục Dương vẫn như trước vừa cười vừa nói.
Trần Thu Nguyệt cũng không biết cậu cả muốn gì.
Nàng cũng nói ra: "Cậu cả, cậu hơi lạc hậu rồi, hiện tại ở trên mạng làm gì cũng có thể kiếm được tiền, Lục Dương nói một tháng hơn mười vạn còn ít đấy, tiểu thuyết của hắn, bản quyền cái nào không hơn một triệu."
"Thật?"
Cậu cả không nghĩ tới Trần Thu Nguyệt lại nói như vậy.
"Đương nhiên là thật..."
Trần Thu Nguyệt nhẹ gật đầu.
"Đại ca, anh không biết...tiểu thuyết Lục Dương viết ở trong giới vô cùng nổi tiếng, tương đương với minh tinh trong ngành giải trí vậy, cho nên mới kiếm được nhiều tiền như vậy, điều này cũng rất bình thường...So với người bình thường không giống nhau."
Trần nương nương giải thích nói.
"Như vậy sao...Vậy cũng không tệ, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, xứng với Nguyệt Nguyệt nhà ta..."
Dừng một chút.
Cậu cả tiếp tục nói.
"Bất quá, cậu tuy rằng kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến Nguyệt Nguyệt, hai người yêu nhau lâu vậy, cậu đã cho Nguyệt Nguyệt thứ gì chưa?"
Thần sắc của Lục Dương có chút quái dị.
Hắn coi như đã hiểu.
Cái tên cậu cả này.
Có chút ý tứ muốn bới móc a.
Đây không phải khích bác mâu thuẫn sao?
Nếu như, hắn chưa tặng quà cho Trần Thu Nguyệt, vậy chỉ sợ lúc này muốn xuống đài cũng không được.
Lục Dương nhìn về phía Trần Thu Nguyệt, ý tứ rất đơn giản, đây là có chuyện gì a.
Không chờ Lục Dương mở miệng.
Trần Thu Nguyệt liền không nhịn được nói ra.
"Cậu cả, cậu nói gì vậy, có phải tối hôm qua ngủ không ngon không, Lục Dương kiếm được tiền, đương nhiên có tặng quà cho ta, hắn ở Lục Thành mua cho ta một căn phòng, hơn một triệu, viết tên của ta đấy, còn nữa...Hắn còn mua cho ta một cái nhà hàng, hiện ta làm bà chủ ở đó."
"Nguyệt Nguyệt, sao con lớn tiếng vậy! Đây là đại cữu quan tâm con."
Trần Kinh Vĩ trừng mắt nhìn Trần Thu Nguyệt.
Sau đó cười ha hả nhìn anh vợ mình.
Nghe được lời này của Trần Thu Nguyệt.
Cậu cả cười cười xấu hổ, vốn cho rằng chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, không nghĩ tới đá trúng thiết bản rồi, nói ra: "Cậu cũng chỉ vì muốn quan tâm cháu, tiểu Dương không tệ, rất xứng với cháu...Các cháu trò chuyện đi, cậu đi trước, đi trước...."
"Ở lại ăn bữa cơm đi."
Trần mẫu đứng dậy.
"Không được, không được, thật sự có việc."
"Cậu cả khoát tay áo, hắn cũng không muốn ở lại đây.
Rời khỏi nhà của Trần Thu Nguyệt, thang mày còn dừng lại ở tầng này, tiến vào thang máy....Cậu cả Trần Thu Nguyệt cầm lấy điện thoại, gọi điện: "Lý cục trưởng, thật sự xin lỗi, chuyện hôm trước nói với ngài khả năng không thành rồi."
"Tôi cũng không biết, cháu gái của mình lại có bạn trai, hôm nay còn tới cửa."
"Xấu hổ, xấu hổ..."