Cùng Lữ Tiểu Vũ hàn huyên một hồi, Lục Dương mới cúp điện thoại.
Ngồi thẳng lên, đem Laptop để lên bàn học, nhìn bài đăng đã nhảy lên hạng ba, trong lòng Lục Dương rất kinh ngạc, tên Song Song này rốt cuộc là ai?
Vì sao bản thân chưa từng nghe nói qua.
Phải biết rằng.
Kiếp trước tốt xấu gì hắn cũng coi như là người trong giới, làm được vài năm, ở trong giới điện ảnh cùng truyền hình cũng lăn lộn qua, nhưng cũng không nghe tới cái tên Song Song này, hẳn không có tác phẩm gì đặc biệt.
Mở ra baidu.
Lục Dương nhập vào tên đối phương, ấn nút tìm.
Ừ.
Rất nhanh đã có kết quả.
Lăng Song Song, đại tác giả, thi nhân, tác phẩm tiêu biểu...
Ồ!
Thật đúng là danh nhân.
Nhiều xưng hô như vậy, nhìn qua liền biết không đơn giản, tác phẩm phía sau cũng liệt kê chi tiết ra đấy, có thể nhìn ra, phần profile trên baidu này, tuyệt đối là bỏ tiền ra mua đấy.
Tác phẩm có rất nhiều.
Trên cơ bản đều là tiểu thuyết, còn có một cuốn tập thơ, gọi Thi Tập Song Song.
Lục Dương cũng không muốn lãnh phí thời gian đi đọc tiểu thuyết, vì vậy ấn mở tập thơ để nhìn, muốn nhìn tác phẩm của 'tác giả trứ danh' này rốt cuộc ra cái dạng gì, có phải phụ lòng cái danh xưng này không.
Dù sao Lục Dương cũng từng viết qua thơ, tuy rằng không nghiên cứu kỹ lương, nhưng âm vần, đối trận,...những thứ này cũng biết một chút.
Tùy tiện mở một bài thơ nhìn qua.
Lục Dương liền mở to hai mắt.
Trong lòng tràn đầy nét khó tin.
"Đây cũng gọi là thơ?"
Tuy rằng Lục Dương cũng tự mình biết mình, biết trình độ của mình không được cao lắm, nhưng cũng không đến mức xem không hiểu tốt xấu, bài thơ Dưa Leo này, trực tiếp làm hắn xem đến ngây người.
Là thế này...
"Thời điểm cô đơn lạnh lẽo,
Dưa leo,
Không thể nghi ngờ là,
Thứ tốt nhất thiên hạ."
Xong.
Chỉ cần bốn câu, liền xong một bài thơ, mà nhìn mấy câu từ này, không khỏi làm cho người ta có ý nghĩ kỳ lạ, Lục Dương thừa nhận đầu mình chứa đầy suy nghĩ đen tối, chỉ mong, Đại Thi Nhân này không phải biểu đạt ý tứ như mình nghĩ.
Nhưng điều này cũng có phải không?
Bài thơ này, mặc kệ đưa cho người lớn nào nhìn, đều ra một loại ý tứ này, Lục Dương tuyệt đối không thừa nhận bản thân có tư tưởng dơ bẩn.
Mà loại này cũng có thể nhét vào thi tập, hơn nữa còn xuất bản?
Còn có vương pháp không?
Còn có thiên lý không?
Đám người xét duyệt chạy đi đâu rồi?
Lục Dương nhịn không được lắc đầu, hắn cảm thấy có lẽ cái này là ngoài ý muốn thôi, vì vậy tìm một bài thơ khác trong thi tập xem, có một bài được đánh giá không tệ lắm, tên là Tuyết Rơi, nhìn qua rất có ý cảnh.
Hẳn là miêu tả tình cảnh đất tuyết.
Chỉ mong không phải treo đầu dê bán thịt chó....
Lục Dương vừa ấn mở vừa có một chút mong chờ.
Nhưng sau khi đọc xong.
Hắn lần nữa vối rối.
Đọc hết bài thơ, hắn thậm chí cho rằng, dùng bài thơ treo đầu dê bán thịt chó còn đã rất tốt rồi.
Nội dung là.
"Chúng ta cùng đi tiểu,
Ngươi, tiểu trên tuyết,
Ta, đái trên đất!"
Khục khục khục....
Lục Dương hoàn toàn bối rối.
Hắn rốt cuộc cũng biết, vì sao kiếp trước mình không quen 'Đại Tác Giả' này rồi, lúc ấy thứ hắn chú ý, đều là một vài người trong giới văn học bắc đẩu, cùng người ưu tú trẻ tuổi, không phải loại người Thần Đằng này.
Cái này cũng có thể gọi là thơ.
Nếu mà là thơ.
Vậy tên Vương mặt rổ ở sát vách còn chưa tốt nghiệp đại học, cũng có thể gọi là Đại Thi Nhân rồi.
Mở miệng ngậm miệng không phải là dưa leo, thì là đái tiểu, Lục Dương vô cùng hoài nghi, cái tên tác giản này, có phải sáng tác lúc đi cầu không.
Mấu chốt là, cái tên này ở trên mạng trào phúng Csite giống như phân, hơn nữa còn rất nổi.
"Hắn làm sao trở thành Đại Thi Nhân hay vậy?"
Lục Dương hết sức hoài nghi.
Bất quá.
Khi hắn nhìn kỹ profile của đối phương, liền hiểu rõ.
Là con gái của tác giả nổi tiếng Lăng Bình Chi.
Nguyên lai là Văn Nhị Đại!
Quan Nhị Đại, Phú Nhị Đại, Mỏ Nhị Đại,...Lục Dương còn có thể hiểu được, nhưng Văn Nhị Đại hắn còn không cách nào lý giải đấy, dù sao, mấy thứ như văn chương này, cũng không truyền thừa xuống dưới được, hơn nữa đại bộ phận mọi ngươi đều có năng lực phân biệt.
Không viết ra được tác phẩm tốt, dùng cái thứ này cưỡng ép nâng lên làm tác giả sao?
Đây không phải xem độc giả là đồ ngu?
Còn nữa.
Sinh ra ở thế giơ thư hương, không phải nên tao nhã, hiểu tri thức lễ nghĩa à?
Sao lại viết tác phẩm dơ bẩn như vậy.
Vậy mắng chửi người ta còn đến thế nào nữa?
Là bộ phận não nào xảy ra vấn đề?
Lục Dương nghĩ mãi không rõ, hắn cũng không nuốt xuống cơn bực mình này, ngươi khác phê bình thì thôi đi, nhưng bị một người mua danh chuộc tiếng phê bình, hắn cảm thấy đây đối với mình là sự vũ nhục,
Lần nữa mở ra phần bình luận.
Lục Dương phát hiện.
Cũng có rất nhiều người, biết chiến tích của vị đại thi thân này.
Rất nhiều người ở dưới phần bình luận của mình ,còn kèm theo một bài thơ của 'Đại Thi Nhân'.
Vừa rồi nếu đọc bình luận, Lục Dương cũng không cần phải đi tìm tác phẩm của đối phương, nhìn thấy nhiều người bình luận như vậy, Lục Dương mới chắc chắn, vừa nãy mình không đọc nhầm.
Gia hỏa này, quả nhiên tai tiếng mà.
Suy nghĩ một chút.
Bản thân liền đăng nhập vào tài khoản đóng mạng nhện của mình.
Tác giả Viên Lộc.
Tài khoản này lần trước đã làm hoạt động rút thưởng, hơn nữa theo sách Lục Dương bạo hỏa cũng càng ngày càng nhiều người hâm mộ, hiện tại đã có hơn ba trăm ngàn người rồi, những người này đều là người theo dõi thật, cũng không phải loại xác sống được mua.
Ba trăm ngàn người theo dõi cũng không nhiều.
So với Lăng Song Song thì ít hơn một nửa.
Từ Lữ Tiểu Vũ biết được, mọi chuyện bắt đầu từ bài đăng này, vì vậy Lục Dương tính ở đây phản kích lại.
Nhưng phản kích thế nào?
Lục Dương suy nghĩ một hồi.
Đối phương viết thơ tốt như vậy, không bằng, dùng thơ phản kích lại.
Suy tư một hồi.
Lục Dương ở trên bàn phím gõ gõ.
Không bao lâu.
Một bài tiểu thơ xuất hiện.
Lục Dương cảm giác trình độ thơ của mình rất kém, nhưng cho dù kém thế nào, cũng có trình độ của dân nghiệp dư, so với Lăng Song Song còn mạnh hơn không ít.
Viết xong.
Lục Dương kiểm tra lại một lần.
Lại nhìn một chút, sau đó liền bình luận lại phía dưới, hơn nữa còn tag Lăng Song Song vào cho ý kiến.
Ta.
Ta/
Vốn không biết làm thơ/
Bởi vì học xong cách đọc/
Vì vậy/
Liền biết/
Làm thơ.
Vừa mới đăng tải lên.
Rất nhanh đã có không ít quần chúng hóng chuyện vào rep.
"Ài, xác chết Lộc Thần vùng dậy, hơn một năm, đây là tin tức đầu tiên của Lộc Thần đăng."
"Hặc hặc, chết cười ta mất, nếu như không phải đọc qua thơ của Lăng Song Song, ta còn không hiểu ý của Lộc Thần là gì, nhìn thấy bài thơ của Lộc Thần, ta phát hiện mình cũng biết làm thơ rồi."
"Làm thơ thật sự rất đơn giản, chỉ cần biết đọc biết viết là được rồi, Lộc Thân đây là đang châm chọc Lăng Song Song a, có cá tính, ta thích."
"Lộc Thần viết thật hay, nhưng vẫn kém Song Song một chút, bài thơ không có đái ỉa thì dở rồi, không hoàn mỹ, chậc chậc!"
Nhìn thấy bình luận này.
Linh cơ Lục Dương lại lóe lên.
Lần nữa gõ bàn phím.
Viết.
"
Tôi đang đi ị/
Bạn đang làm thơ/
Nhìn thấy bài thơ bạn viết/
Tôi như được giải thoát/
Bài thơ của bạn/
Giúp tôi dễ ỉa/
...