"Chuyện này nếu như chúng ta không xử lý nghiêm, về sau còn phát sinh lại thì làm thế nào?" Giọng nói của Quan Kiến Quốc nghiêm túc, còn hung hăng trừng mắt nhìn người vừa mới mở miệng, tiếp tục nói: "Trước đó không lâu, trên đường cao tốc Kinh Nghiễm xảy ra vụ lật xe tải, hàng hóa trên xe bị người dân hôi hết, tin tức về chuyện này, bị cả nước chú ý tới, thử hỏi một chút, nếu như để người dân có suy nghĩ 'pháp không trách chúng' này, thì về sau chuyện này sẽ xảy ra bao nhiêu lần ở huyện Thanh Sơn?"
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Trong lòng bọn họ hắn đều biết rõ.
Nếu như chuyện lật xe phát sinh ở huyện Thanh Sơn, chỉ sợ kết quả cũng giống nhau.
Mặc dù thời đại han hiếm vật chất đã qua, nhưng người ở thời đại kia vẫn còn tồn tại, trong đó có không ít người ý thức phát luật kém, ưa thích tham món tiền nhỏ, đây là hiện tượng phổ biến mà địa phương nào cũng có....
"Lần này chúng ta che giấu, lần sau chúng ta lại bao che, sớm muộn cũng có một ngày chúng ta giấu không được, bây giờ Internet càng ngày càng phát triển, sớm muộn có một ngày, thời điểm không còn che giấu được, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Ngôn từ của Quan Kiến Quốc khá kịch liệt.
Lục Dương lặng lẽ nhìn thoáng qua Quan Kiến Quốc.
Không nghĩ tới lão Quan mắt to mày rậm lại có tính tình kiểu này, tính cách này, Lục Dương hết sức ưa thích.
Thấy cha vợ ra sức như vậy, Lục Dương cũng hợp thời nói ra.
"Huyện Thanh Sơn muốn đi con đường phát triển nông nghiệp, loại chuyện nhổ cây người ta nhận cây của mình phải bị ngăn chặn triệt để, nếu để như vậy sẽ không có người nào dám đi đầu tư, bởi vì tùy thời đều có thể bị người khác nhổ cả vườn đi, đã bỏ vốn còn bị lỗ, trong huyện phải tỏ ra thái độ rõ ràng, làm trái pháp luật phải bị truy cứu, người đầu tư mới có thể an tâm."
"Ừ."
Uông Nham nhẹ gật đầu.
Cũng không lập tức đưa ra quyết định.
"Mặt khác, chuyện này pha tra thật sâu, xem sau lưng có người điều khiển hay không, ta có cảm giác, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy."
Lục Dương bình tĩnh nói.
Loại thủ đoạn này cũng không phải ít gặp.
Cũng rất nhiều tiểu thương dùng thủ đoạn này, bắt chẹt nhân tâm, bịa đặt sinh sự, để đạt thành một mục đích nào đó của bản thân.
"Ta cảm thấy có thể đưa cho Thái cục trưởng điều tra một chút."
Quan Kiến Quốc đồng tình nói ra.
Uông Nham ừ một tiếng, nói: "Chuyện này phải tra, hơn nữa còn phải tra thật sâu, nhìn xem cuối cùng người nào truyền ra tiếng gió, nói Trần Phi không cần vườn rau này nữa."
"Trần Phi đến rồi."
Không biết người nào hô một tiếng.
Mọi người quay đầu lại.
Chỉ thấy một nam nhân gầy teo da đen thui đi tới.
Hắn mặt một chiếc áo bông màu xanh lá, hai mắt vô thần, nhìn qua liền không cảm thấy giống tiến sĩ vừa mới tốt nghiệp, mà giống như công nhân xây dựng bốn mươi- năm mươi tuổi vậy.
Trên khuôn mặt ba mươi, tràn đầy vẻ vất vả của việc dầm mưa dải nắng.
"Đây là huyện trưởng của huyện chúng ta, Uông Bí Thư."
Trần Phi đi tới.
Quan Kiến Quốc liền giới thiệu.
Lúc trước hắn còn trao thưởng cho Trần Phi, hai người rất quen thuộc đấy.
"Uông bí thư tốt."
Trần Phi chào hỏi một tiếng, lại nhìn vườn rau của mình bị chà đạp đến bừa bộn, nhịn không được thở dài.
Tâm huyết một năm của hắn bị hủy hoại trong chốt lát, muốn nói không đau lòng là chuyện không thể đấy. Bất quá Trần Phi là một người khá lý tính, biết rõ thời điểm này xúc động cũng chẳng có hiệu quả nào, phải nghĩ làm sao để giảm bớt tổn thất mới tốt.
"Thân thể phụ thân cậu thế nào?"
Uông Nham hỏi.
"Hoàn hả, chỉ là bệnh cũ tái phát nên đột nhiên té xỉu, bác sĩ đã kiểm tra xong, không có chuyện gì, chỉ là hôm qua có chút khó thở công tâm, ta đã ra sức khuyên giải, có thể là do ông cảm thấy đó là lỗi của mình, vốn mảnh vườn này do ta quản lý, nhưng bởi vì đêm qua có chuyện nên rời đi, không nghĩ tới lại gặp phải chuyện này, ông lúc đó muốn cản lại cũng không được, vì vậy luôn tự trách.
Giọng nói của Trần Phi bình đạm.
Nhìn hắn bình tĩnh như vậy, cũng không khỏi cảm thấy bội phục.
Đổi lại những người khác, nhìn ruộng vườn thành cái dạng này, đoán chừng đã sớm kêu cha gọi mẹ, sao có thể bảo trì nét bình tĩnh như vậy.
"Trần Phi, cậu cứ yên tâm, trong huyện sẽ không để cậu thất vọng, không bởi vì cậu là người đặc biệt, mà bất kỳ người nào cũng đều giống nhau, cậu cứ thống kê mình tổn thất bao nhiêu, trực tiếp thông báo cho chủ nhiệm Quan, trong huyện sẽ mau chóng cho cậu một câu trả lời hợp lý."
Thái độ của Uông Nham rất thành khẩn.
Cũng biểu lộ mình sẽ giải quyết vấn đề này.
"Mặt khác, chuyển lời của tôi đến phụ thân cậu, bảo ông cố gắng giữ gìn sức khỏe, an tâm dưỡng bệnh..."
"Cảm ơn, cảm ơn."
Trần Phi vội vàng cảm tạ hai tiếng.
Thái độ của huyện như vậy, làm tảng đá trong lòng của hắn hạ xuống, bất kể thế nào, tổn thắng khẳng định sẽ được đền bù một phần, như vậy cũng không đến mức làm hắn lỗ cả gốc lẫn lãi/
"Trần Phi, bên này không có chuyện gì nữa, cậu trở về bệnh viện chăm sóc cho phụ thân đi, đem lời huyện nói, chuyển cáo cho ông, bảo ông an tâm dưỡng bệnh, mặt khác, cậu cũng tính toán xem mình tổn thất bao nhiêu đi."
Uông Nham nói ra.
Vốn hắn cũng không tính kêu Trần Phi tới, chỉ là do bí thư thôn Tiểu Lâu tự mình chủ chương.
"Được, ngày mai, ta sẽ đem tổn thất thiệt hại báo cáo cho chủ nhiệm Quan."
Trần Phi nhìn nhìn Quan Kiến Quốc.
Quan Kiến Quốc nhẹ gật đầu, nói ra: "Cậu có điện thoại của ta rồi chứ."
"Có rồi, ta đi trước đây."
Nói mấy câu, Trần Phi liền xoay người rời đi.
Sự tình của Trần phụ cũng không đơn giản như hắn nói, trên thực tế bệnh của phụ thân rất nặng, ông cho rằng mình gây ra lỗi lầm, mới tạo thành tổn thất lớn như vậy, nên bệnh càng thêm nặng hơn.
Sau khi Trần Phi rời đi.
Uông Nham gọi ba tên bí thư thôn tới.
"Ngày hôm qua ai tham dự đào trộm củ cải?"
Mấy người liếc nhìn nhau.
Nửa ngày cũng không có ai dám trả lời.
Cuối cùng vẫn là nhờ bí thư thôn Tiểu Lâu, không chịu được ánh mắt nhìn chằm chằm của Uông Nham mà mở miệng: "Người ba thôn đều có, khoảng mấy trăm người đi."
"Lời anh nói tương đương với không nói, anh làm bí thư, cũng là người địa phương, sinh hoạt ở đây, nói không chừng lại có quan hệ với mấy người kia, nên không muốn đăc tối người khác phải không?"
Sắc mặt Uông Nham trầm xuống.
"Tôi muốn hỏi, cụ thể có ai."
"Chúng tôi buổi sáng vừa mới chạy đến đây, tạm thời cũng không biết ai tham gia, còn phải đợi đi điều tra."
"Đúng vậy, còn phải đợi điều tra."
Ba người đều tỏ vẻ mình không biết rõ tình hình.
Cuối cùng vẫn nhờ vào một người trong huyện, mở miệng nói: "Tôi vừa rồi kiểm tra, phía trước giao lộ có một chiếc camera, có thể lên sở giám sát của thị trấn kiểm tra, có lẽ sẽ nhìn thấy người nào đi ngang qua."
"Được, cứ làm như vậy..."
Uông Nham nhẹ gật đầu.
"Đem mấy người này đi theo, để bọn họ chỉ tên, nếu như ngay cả người trong thôn của mình cũng không nhận ra, thì làm bí thư thôn để làm gì nữa...Tìm được người, liền đem tổn thất của Trần Phi tính lên đầu bọn họ, để cho bọn họ bồi thường, nếu không bồi thường, liền bắt lại..."
"Nếu không bồi thường nổi thì sao?"
Nam tử đồ đen cường tráng hỏi.
"Không đền nổi, thì nói cho bọn họ khai thêm nhiều người ra, đến lúc đó ai tham gia vào cũng phải gánh chịu, càng nhiều người bị bắt, mức phạt của bọn họ càng ít đi...."
"Cách hay."
Mọi người gật đầu.
"Mặt khác, hỏi bọn họ biết được tin tức từ chỗ nào? Ai khai ra sẽ được giảm phạt....Trước cứ như vậy đi!"