Bệnh viện trấn.
Lục Dương từ trên xe Quan Kiến Quốc bước xuống.
Trải qua một buổi sáng điều tra, từ trong camera giám sát của giao lộ, xác định rất nhiều thôn dân đi thăm vườn của Trần Phi, lấy bọn hắn làm điểm đột phá, rất nhanh có thể tìm được người rải ra lời đồn.
Mấy thứ như nhâm tâm này, nhìn thì hết sức phức tạp, nhưng lại rất dễ lợi dụng.
Giống như Uông Nham nói.
Dùng một chút thủ đoạn.
Bọn hắn liền đem người khác khai ra.
Sau khi có tin tức.
Một đám lãnh đạo bắt đầu thương nghị đối sách với nhau, Lục Dương cùng Quan Nguyệt không có chuyện gì làm, liền nhận nhiệm vụ, đem tin tức thông báo cho Trần Phi, mặt khác, đại biểu người trong huyện tới vấn an phụ thân Trần Phi.
Quan Nguyệt cầm một bó hoa tươi.
Đang cùng hộ sĩ nói chuyện gì đó.
Một lát sau, nàng quay trở lại bên cạnh Lục Dương, nói ra: "Ta hỏi rồi, bố của Trần Phi nằm ở gian phòng đằng kia."
"Đi qua xem đi!"
Lục Dương nói ra.
Hai người đi về phía trước.
Cửa phòng đang được mở ra, Trần Phi đang ở bên cạnh lão nhân nói gì đó, ở một bên, còn có một bác gái, đang lấy khăn lau nước mắt...
"Cha, không phải con nói rồi sao, trong huyện đã hứa, sẽ đền bù tổn thất cho chúng ta."
Trần Phi thở dài.
"Đó là lỡi dễ nghe của lãnh đạo, ngươi tin sao?"
Ngữ khí của lão nhân rất cố chấp.
Trần Phi bất đắc dĩ: "Vì sao lại không tin? Cũng không phải trong huyện bỏ tiền, lãnh đạo sẽ tra những ai hái trộm vườn nhà chúng ta, sau đó để bọn họ bồi thường."
"Làm sao đơn giản như vậy, người nào mà đi thừa nhận chứ?"
"Đây không phải vì sao cần điều tra sao?"
"Đều là lỗi của ta, ngày hôm qua ta không nên về nhà, liền sẽ không phát sinh loại chuyện này rồi."
"Cha..."
....
Tiếng nói trong phòng rất to, ở bên ngoài cũng có thể nghe rõ rành mạch.
Lục Dương biết rõ.
Phụ thân Trần Phi, đoán chừng cũng sẽ không tin huyện ủy sẽ giúp bọn họ đòi lại tổn thất.
Lục Dương gõ cửa.
Nghe được tiếng gõ.
Trần Phi nhìn ra bên ngoài.
Hắn đứng dậy, có chút kinh ngạc nói.
"Các ngươi tại sao lại tới đây?"
Vừa rồi ở tại vườn rau, Trần Phi cũng nhìn thấy Quan Nguyệt cùng Lục Dương, dù sao, bên trong một đám lãnh đạo, liền có hai người trẻ tuổi, hơn nữa còn trai tài gái sắc, khiến người khác phải nhìn nhiều lần.
Dưới suy nghĩ của Trần Phi, hẳn đây là con cái của lãnh đạo.
Chỉ là không nghĩ tới.
Đối phương lại chạy tới bệnh viện.
Đây muốn làm gì?"
"Chúng ta đến thăm Trần thúc thúc."
Quan Nguyệt giải thích một câu, đem hoa tươi giao cho Trần Phi.
Trần Phi không nghĩ tới đối phương lại tới nơi này, là để vấn an phụ thân mình, hắn hơi có chút kích động, vội vàng nói: "Các ngươi đừng khách khí quá."
Nói xong.
Hắn quay đầu nói ra: "Cha, đây là hai đồng học đi với lãnh đạo huyện ngày hôm nay, bọn họ chạy tới đây thăm người đấy."'
"Cháu là Lục Dương."
"Quan Nguyệt."
Hai người báo ra tên của mình.
"Quan chủ nhiệm là gì của ngươi?"
Nghe được tên Quan Nguyệt, Trần Phi có chút kinh ngạc hỏi.
"Là cha ta."
"A, ngươi mạnh khỏe, các ngươi tốt."
Trong những lãnh đạo ở huyện, Trần Phi đối với Quan Kiến Quốc có ấn tượng rất tốt, lúc trước Quan Kiến Quốc cho hắn giấy khen sinh viên về quê khởi nghiệp, làm cho hắn được rất nhiều chính sách ưu đãi.
Nếu không phải được huyện hỗ trợ, hắn cũng không có khả năng thuận buồn xuôi gió mà trồng trọt, tuy rằng xảy ra chuyện này, nhưng cũng không thể trách được Quan Kiến Quốc.
"Thúc thúc kiểm tra thân thể chưa?"
Quan Nguyệt nhìn nhìn lão nhân trên giường bệnh, cẩn thận hỏi một câu.
"Ừ, vừa rồi bác sĩ kiểm tra qua một lần, không có vấn đề."
Trần Phi quay đầu nhìn phụ thân.
Còn nói thêm.
"Chỉ là có chút tâm bệnh."
"Cha, vị bạn học Quan này, chính là con gái của Quan chủ nhiệm, chính là Quan chủ nhiệm mà con hay nhắc đến kia, nếu người không tin lời con, hẳn nên tin lời bọn họ đi."
Trần Phi nói ra.
Lão nhân trên giường bệnh, nghe nói như thế, trong ánh mắt nhiều thêm vài tia sáng, hắn liền vội vàng hỏi: "Con ta nói, lần tổn thất này, trong huyện sẽ giúp chúng ta bắt lại, có thật không vậy?"
"Đương nhiên là thật rồi!"
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.
Lục Dương cũng mở miệng nói ra: "Lão nhân gia, ngươi yên tâm đi, thông qua camera giám sát, huyện đã xác định được người nào tới vườn trộm rau rồi, tổn thất của các ngươi, sẽ được trả cả vốn lẫn lãi, điểm này hai người có thể yên tâm."
"Thế nhưng đắc tội nhiều người như vậy, về sao còn làm thế nào a."
Trần Phụ lại lo lắng hỏi.
"Trần thúc thúc, thúc không cần lo lắng, tất cả băn khoan, lãnh đạo sẽ giúp hai người giải quyết hết, hiện tại, thúc đừng suy nghĩ nhiều, ở trong bệnh viện hảo hảo dưỡng bệnh là được, đừng cho Trần Phi áp lực quá lớn."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo."
Lão nhân vội vàng nói.
Lục Dương không nói gì.
Quan Nguyệt nhìn thấy mẹ Trần Phi ở một bên lau nước mắt, liền đi qua khuyên bả, Lục Dương đi tới bên cạnh Trần Phi, nói ra: "Học trưởng, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"A...được được."
Tuy rằng khá bất ngờ với xưng hô của Lục Dương, nhưng Trần Phi vẫn gật đầu.
Đi ra khỏi cửa phòng bệnh.
Trần Phi hỏi: "Ngươi cũng là sinh viên của Hoa Nông sao?"
Hắn còn tưởng rằng Lục Dương là sinh viên Hoa Nông (Đại học Nông Nghiệp Trung Quốc) chưa tốt nghiệp, cho nên mới gọi mình là học trưởng, dù sao, đối phương cũng là hài tử của lãnh đạo, cũng biết mình là tiến sĩ Hoa Nông.
"Không phải, không phải, thành tích ta không được tốt, không thi đậu vào đại học tốt như vậy." Lục Dương lắc đầu.
"Vậy..."
"Ta học Thanh Sơn Nhị Trung.";
Lục Dương nói ra.
"Ngươi cũng học Thanh Sơn Nhị Trung, thật là trùng hợp, mà làm sao ngươi biết, ta tốt nghiệp Thanh Sơn Nhị Trung?" Nghe được Lục Dương nói là đồng học trường cấp ba, ngữ khí của Trần Phi nhiệt tình hẳn lên.
Cái này không tốt để giải thích.
Lục Dương tùy tiện lấy một cái cớ.
"Lúc ta đi học, liền nghe lão sư nhắc qua về ngươi...Nói ngươi là tấm gương sáng của Nhị Trung, làm cho tất cả mọi người theo ngươi học tập."
Lời này.
Lục Dương cũng không phải nói dối.
Kiếp trước sau khi viết xong kịch bản, Lục Dương cùng Trần Phi cũng coi như là bằng hữu của nhau, cũng không có gì phải giấu nhau, lúc kia, Trẩn Phi có chút trầm mặc, nhưng đứng trước mặt Lục Dương lại nói rất nhiều.
Nói hắn thời điểm cấp 3 hết sức lợi hại, còn là lớp trưởng, được toàn bộ giáo viên ưa thích.
Nghe nói như thế.
Săc mặt Trần Phi hơi đỏ lên.
Có chút thẹn thùng nói.
"Lão sư khen ngợi thái quá, ta cũng chỉ là một người học sinh bình thường."
Trần Phi khiêm tốn trả lời một câu, hắn cũng không hoài nghi lời nói của Lục Dương, dù sao, bản thân thời đi học quả thật rất nổi, điểm thi đại học của hắn, đủ vào Thanh Hoa-Yến Đại, cuối cùng hắn lựa chọn Hoa Nông, chuyện này, chỉ sở lúc ấy đám bằng hữu cùng giáo viên khó mà quên được.
Thậm chí năm trước, bản thân tốt nghiệp trở về.
Đụng phải lão sư trong trường.
Lão sư còn hỏi hắn có hối hận không, Trần Phi trực tiếp lắc đầu, tỏ vẻ bản thân chưa bao giờ hối hấn với sự lựa chọn của mình.
Hắn vốn là hài tử nông thôn, biết rõ người nông dân vất vả thế nào, từ nhỏ hắn đối với nông nghiệp đã cảm thấy hứng thú, vì vậy bước đi của hắn, so với người khác còn kiên trì hơn.
"Học trưởng, tổn thất của ngươi không cần phải lo lắng, lần này trong huyện làm chuyện lớn, không thể để chuyện này tiếp diễn như vậy được, bọn họ đối với chuyện này xử lý rất nghiêm túc"
Lục Dương nói ra.
"Đại sự gì?"