"Anh không lái xe à?"
Ra sân.
Quan Nguyệt nhìn nhìn chiếc Audi.
Vốn nàng còn muốn đợi lát nữa đi chung xe với Lục Dương, tuy rằng hôm nay không phải là công tác chính thức, nhưng ngồi với mấy người đồng nghiệp của phụ thân, Quan Nguyệt cảm thấy không được thoải mái.
Chỉ là Lục Dương, tựa hồ không có ý định lái xe theo.
"Buổi tối uống hơi nhiều, cảm giác vẫn chưa tỉnh lắm, không lái được."
Lục Dương lắc đầu.
"n."
Quan Nguyệt cảm thấy Lục Dương có giác ngộ rất cao.
Uống rượu không lái xe, lái xe không khống rượu.
Thời điểm hai người nói chuyện.
Bên kia.
Quan Kiến Quốc kêu một tiếng.
"Quan Quan."
Quan Nguyệt đáp lại một câu, sau đó nói.
"Vậy anh ngồi xe với cha em đi."
"Được."
Lục Dương cùng Quan Nguyệt lên xe của Quan Kiến Quốc, trên xe ngoài trừ lão Đàm ra, chỉ có Lục Dương cùng Quan Nguyệt hai người.
Không có ngoại nhân.
Lão Đàm cười ha hả nói.
"Lão Quan, hôm nay không tệ a, nhặt được công việc béo bở."
"Cái gì mà công việc béo bở, xử lý không tốt, chính là một chuyện phiền phức."
Quan Kiến Quốc mặt không đổi sắc nói.
Lúc nói chuyện, hắn còn đánh mắt nhìn về kính chiếu hậu, con gái cùng Lục Dương đang lặng lẽ nói gì đó, lão Quan có chút tức giận, có chuyện gì mà không thể nói to rõ ràng?
"Chuyện này làm xong, chuyện ngươi thăng chức không phải ván đã đóng thuyền, chờ ngươi đi lên, ta cũng có thể đi theo, ta so với ngươi tuổi còn lớn hơn, lên bước nữa cũng đã hết sức, đợi dịp về hưu...."
Nhiều năm quan hệ với nhau, lão Đàm cũng không giấu đi suy nghĩ của mình.
Quan Kiến Quốc nếu như đi lên.
Đại khái hắn sẽ đảm nhiệm chức vụ của Quan Kiến Quốc.
Như vậy, trước khi về hưu, đoán chừng cũng có thể lấy đãi ngộ phó phòng, cũng rất tốt...
"Ở chỗ nào cũng được, đều là vì dân phục vụ."
Quan Kiến Quốc mặt không biểu tình.
Lão Đàm cười cười.
"Đều là người một nhà, ít ở chỗ này giả giọng quan đi."
Nghe được mấy chữ này, Quan Kiến Quốc không khỏi nhìn lại gương chiếu hậu, mí mắt hơi dựng lên, cũng không nói gì, cùng theo đoàn xe chạy đi.
Bọn hắn vừa đi.
Lục Vĩ liền ra khỏi nhà.
Vừa mới mở cửa chiếc xe Audi.
Một cái đầu nhỏ thò ra nhìn.
"Ba?"
Tiểu Tiểu Thanh nhìn mấy chiếc xe biến mất, ánh mắt có chút mờ mịt, bàn tay nhỏ bé quơ loạn.
"Ba ba của cháu có chút việc, hôm nay để gia gia đưa về được không."
Lục Vĩ cười cười, nhẹ nhàng véo khuôn mặt của Tiểu Tiểu Thanh, nha đầu này, so với Lục Dương khi còn bé thì nghe lời hơn nhiều.
Lên xe, ngồi ở buồng lái, Lục Vĩ quay đầu nhìn Liễu Thanh Thanh, hơi áy náy nói: "Vừa rồi Uông bí thư ở trong huyện tới, hắn tìm Lục Dương có chuyện, làm trễ nại thời gian, hôm nay để ta đưa con về, chờ hắn làm xong, bản thân sẽ chạy qua."
"Không sao, không sao."
Liễu Thanh Thanh lắc đầu.
Tiền Vân cũng đi tới.
Dặn dò.
"Trên đường đi cẩn thận..."
"Biết rồi, biết rồi, tôi lái xe bà còn lo lắng sao?"
Đồng chí lão Lục có chút không vui.
Tiền Vân bình tĩnh nói: "Chính là do ngươi lái xe, ta mới sợ..."
...
Mảnh ruộng mà Trần Phi nhận thầu, nằm tiếp giao với huyện lân cận, khoảng cách đến thị trận tầm bốn mươi cây, ước chừng 50 phút sau bọn họ mới đến nơi.
Một đống lãnh đạo huyện đi tới, cán bộ trong ba thôn gần nhất sớm đứng ở ven đường đợi.
Bọn hắn cũng sớm nhận được tin tức.
Nhìn từng chiếc xe màu đen đỗ lại.
Bọn hắn vội vàng đi lên nghênh đón.
"Uông bí thư, ta là bí thư chi bộ của thôn Tiểu Lâu, cảm ơn ngài trong dịp lễ tết, còn tới đây chỉ đạo công tác."
Bí thư chi bộ thôn Tiểu Lâu vội vàng nói.
Mấy người khác cũng nhao nhao đi tới chào hỏi.
Nhìn thấy nhiều lãnh đạo tới đây như vậy, bọn hắn có chút sợ.
Sắc mặt Uông Nham không tốt lắm, thái độ hoàn toàn khác khi vừa nãy ở nhà Lục Dương.
Hắn cau mày nói: "Tôi đến đây không phải là để chị đạo công tác, xảy ra chuyện lớn như vậy, các anh vẫn nghĩ nên giải quyết hậu quả thế nào đi."
"Dạ dạ."
Mấy người vội vàng nói.
"Đi tới vườn rau xem trước."
Có bí thư thôn đi trước dẫn đường, đám người đi tới mảnh đất Trần Phi nhận thầu, hai bên đường có không ít thôn dân vây xem, ở phía trước còn có một chiếc xe cảnh sát, lóe ra ánh sáng màu đỏ.
"Công an tới đây từ trước, đem hiện trường duy trì lại."
Một nam nhân từ phía sau tiến lên nói.
Uông Nham không nói gì.
Một đoàn người đi theo lối nhỏ xuống dưới mảnh đất.
Đập vào mắt bọn họ chính là khung cảnh lộn xộn.
Trong ruộng vườn.
Tùy ý có thể thấy được lá của củ cải trắng, bởi vì mấy ngày trước, trời vừa mưa, nên chỗ này tràn đầy lầy lội....Trừ mấy thứ này ra, chính là vô số dấu chân, chằng chịt, lộn xộn.
Có thể thấy được, tình hình chỗ này mấy ngày trước lộn xộn đến bực nào.
"Mất hết?"
Uông Nham nhíu mày thật sâu.
Trước mắt là một vườn trồng củ cải, nhưng trên cơ bản chẳng có chỗ nào nguyên vẹn.
Bí thư thôn Tiểu Lâu lo lắng nói:" Tất cả củ cái trắng được trồng trên cơ bản đã không còn, còn mảnh bên kia thì còn một chút, may mắn buổi sáng có người kịp thời phát hiện, ngăn lại..."
Lục Dương đứng ở một bên nghe nói như vậy, không nhịn được lắc đầu thở dài.
Mấy người thôn dân này, hơn nửa đêm tới nhà người khác ăn trộm rau củ, đợi đến khi người ta nhổ gần hết, mới 'phát hiện kịp thời'?"
Quả nhiên.
Sắc mặt Uông Nham cnagf kém, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Trần Phi đâu?"
"Đi tới bệnh viện, ta sớm đã gọi cho hắn, có lẽ sắp tới rồi."
"Phụ thân người ta ở bệnh viện, ngươi đem hắn kêu tới đây làm gì?"
Một câu này, để cho bí thư thôn không trả lời được.
Những người khác cũng biết Uông Nham không vui, hơn nữa còn biết vị bí thư thôn Tiểu Lâu này không có chút bản lãnh nào, để xảy ra chuyện này trong thôn mình, có thể nói năng lực làm việc rất kém...Hơn nữa từ việc kêu Trần Phi đang chăm cha từ bệnh viện trở về, có thể thấy thái độ có vấn đề, có thể nhận ra....Ý thức phục vụ là con số âm.
Bí thư thôn Tiểu Lâu cũng biết mình nói sai.
Chỉ có thể yên lặng lui qua một bên.
"Tổn thất thật lớn a."
Nhìn vườn rau trước mặt, Uông Nham thở dài.
Vừa mới tiền nhiệm, mông còn chưa ngồi nóng đít, liền xuất hiện chuyện này, điều này làm cho hắn đau đầu không thôi.
"Uông bí thư, chuyện này, quan hệ đến hình tượng của huyện Thanh Sơn chúng ta, phải hảo hảo xử lý..."
Quan Kiến Quốc lên tiếng nhắc nhở một câu.
Bản thân hắn từ cơ sở đi lên từng bước, biêt rõ cuộc sống của người nông dân không hề dễ dàng, hơn nữa còn có tiến sĩ bỏ thành phố về quê phát triển, dấn thân vào nông nghiệp, người ta không thua ở chỗ kỹ thuật hay thiên tai, thì ít nhất cũng không thể thua bởi nhân tâm được.
"Trước thống kê lại tổn thất đi."
Uông Nham nói ra.
"Cái này còn phải đợi Trần Phi tới, mới có thể biết được tổn thất bao nhiêu."
Một người khác nói ra.
"Uông bí thư, ta cảm thấy chuyện này không nên mở rộng để xử lý, việc xấu trong nhà không thể khoe ra, việc này xính đến ba thôn xóm, ít nhất phải trên trăm hộ dân, một khi xử lý không tốt, đối với trong huyện sẽ xảy ra phiền toái."
"Hơn nữa cũng không có bằng chứng chỉ thẳng mặt a..."
Có người đưa ra đề nghị.
Ba thôn.
Hơn một nghìn hộ dân.
Ai biết ai động tay động chân trong này.
Rắc rối phức tạp.
Một khi xử lý không tốt, tạo thành ảnh hưởng, 'sinh viên về quê trồng rau bị ăn cắp' thì hậu quả liền nghiêm trọng rồi.