"Đùng đùng."
Uông Nham đi đầu vỗ tay.
Những người khác cũng vỗ tay theo.
Ánh mắt Quan Kiến Quốc nhìn về Lục Dương, càng thêm nhu hòa.
Đề nghị này....
Đối với dân chúng huyện Thanh Sơn mà nói, thật sự là quá tốt rồi, đồng dạng cũng sáng tạo ra nhiều cơ hội việc làm, nếu thực hiện được, rất nhiều người dân ở huyện Thanh Sơn không cần phải bỏ xứ mà đi rồi.
Làm vườn trồng rau, nuôi cá nuôi tôm, thậm chí là sản xuất, những thứ này đều có thể kiếm tiền.
Coi như không thể thực hiện đến bước cuối.
Thì có thể làm một số việc tương quan, nếu thật sự thực hiện được phương án này, tất nhiên cũng có thể mang đến rất nhiều công việc làm, một bên làm công nhân, còn có thể cho thuê ruộng đồng, đồng dạng sẽ kiếm lời được không ít.
Nếu có đường giây tiêu thụ, như vậy huyện Thanh Sơn sẽ có rất nhiều nhà giàu.
Vốn hộ gieo trồng một chút, khẳng định sẽ khuếch trương đại quy mô.
Điểm này không thể nghi ngờ.
"Lão Quan, anh cảm thấy đề nghị này thế nào?"
Uông Nham nhìn về phía Quan Kiến Quốc.
"Tôi cảm thấy có thể thực hiện được."
Quan Kiến Quốc nhẹ gật đầu.
Uông Nham tiếp tục nói: "Vậy thì quyết định vậy đi, nhiệm vụ này giao cho anh, cần phải mau cháu làm ra trang web tiêu thụ nông sản cho huyện Thanh Sơn, còn về phía vận chuyển, anh có thể thương lượng với Lục Dương, tranh thủ thời gian giúp người nông dân bán được nông sản của mình với giá cao."
"Được."
Lên tiếng xong, Quan Kiến Quốc khẽ nhíu mày.
"Chỉ là, nhân viên kỹ thuật trong huyện chúng ta..."
"Chuyện này Quan thúc không cần lo lắng, cháu có thể cho huyện mượn mấy nhân viên kỹ thuật, làm một trang web cũng không phải khó, vận chuyển, tiêu thụ cũng không thành vấn đề, thứ chúng ta không thiếu nhất chính là mấy thứ này, thiếu khuyết là nguồn cung có chất lượng tốt..."'
"Tốt lắm."
Quan Kiến Quốc nhìn thoáng qua Lục Dương thật sâu, không có cự tuyệt.
Nếu như có Lục Dương hỗ trợ, công tác của hắn liền đơn giản hơn nhiều.
Bản thân không cần làm gì cũng nhặt được chiến tích.
Nếu thật sự có thể đem chuyện này làm cho tối ưu, làm cho người dân thu lợi thiết thực, dựa vào chiến tích này, lực cản lên phó phòng sẽ giảm xuống đáng kể.
"Tốt lắm, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị, trước khi trang web hoàn thiện, tranh thủ chuân bị nguồn hàng, đặc biệt là những hộ nông sản trồng số lượng lớn, có thể sớm liên hệ, đến lúc đó đợi nền tảng làm xong, cũng thuận tiện công tác..."
Uông Nham bình tĩnh nói.
Những người khác tự nhiên không có ý kiến gì.
Nhưng mà.
Mọi người ở đây đều bắt đầu tưởng tượng đến cảnh trong tương lai.
Nghĩ đến huyện Thanh Sơn ca múa thái bình, bách tích an cư lạc nghiệp, ở nhà trồng rau nuôi cá cũng có thể kiếm tiền, bỗng nhiên một tiếng chuông vang lên, phá vỡ mộng tưởng của mọi người, một nhân viên công tác đi ra ngoài, nhận điện thoại, sắc mặt hơi hơi biến đổi.
Hắn nghiêng người đi tới bên cạnh Uông Nham.
"Có chuyện gì, cứ nói ra đi."
Uông Nham giơ tay lên, ngăn hắn nói nhỏ.
"Bên này đều là người nhà, không cần che che lấp lấp/."
"Tốt."
Nam tư khôi ngô hít sâu một hơi, nói thẳng: "Bên thôn Tiểu Lâu xảy ra chút việc, không biết người tung tin, nói hàng trăm mẫu đất trồng củ cải cùng bắp cải của Trần Phi biến mất, người ba thôn Tiểu Lâu, Trương Vương, Dương Liễu nghe tin xong, liền đem củ cải, bắp cải đào ngày trong đêm, vừa rồi phụ thân Trần Phi cùng với mấy người nông dân xảy ra xung đột ,nhất thời nghĩ quẩn, nhảy sông tự vẫn."
"Cái gì!"
Sắc mặt Uông Nham hơi đổi.
Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này.
Ngày tết, chạy tới ruộng người ta ăn cắp, những người này không có ngày nghỉ sao?
Tin này nếu truyền ra ngoài, để cho người ta đánh giá huyện Thanh Sơn thế nào!
"Người sao rồi?"
Uông Nham liền vội vàng hỏi.
Giờ phút này, mấu chốt nhất chính là vấn đề về người, nếu mà mất mạng, chuyện liền biến lớn. Trần Phi là một người mới được huyện ủy tán dương, nếu để hắn xảy ra chuyện, báo chí lại đánh hơi được tin tức, vậy cũng....
Cho dù Uông Nham vừa mới tiền nhiệm, nhưng nếu bị chuyện này đổ lên đầu, cũng có thể bị gỡ cái mũi quan xuống đấy!
"Người không có việc gì, đã cứu về rồi, bất quá bởi vì tức ngực khó thở, vẫn còn nằm trong bệnh viện quan sát....Tình huống cụ thể thế nào, còn cần công an ở địa phương điều tra, hiện tại còn chưa rõ tình huống kỹ càng."
Nam tử khôi khô nhỏ giọng nói.
Lục Dương khẽ nhíu mày.
Mất nông sản, cái chuyện này hắn nghe được ở trên mạng không ít, không nghĩ tới lại phát sinh trên người của mình, còn có Trần Phi, cái tên này nghe quen quen.
"Trần Phi là ai?"
Lục Dương hỏi.
Quan Kiến Quốc mở miệng nói ra: "Là sinh viên tốt nghiệp trường Nông Nghiệp Trung Quốc, có bằng tiến sĩ, năm trước là một trong những thanh niên tiêu biểu của phong trào về quê phát triển, hắn trồng rau quả, đều là loại giống mà bên trường Nông Nghiệp Trung Quốc mới phát triển ra."
"Quê của hắn ở trấn Song Cát sao?"
Lục Dương hỏi.
"Hình như là vậy."
Quan Kiến Quốc cũng không chắc lắm.
"Là trấn Song Cát, ta đã xem qua hồ sơ lý lịch của hắn." Lão Đàm ở một bên nói.
Uông Nham kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Dương, hỏi: "Cậu quen hắn?"
"Có chút ấn tượng."
Lục Dương nhớ lại, tại sao mình lại cảm thấy cái tên này quen thuộc rồi.
Thời điểm còn làm biên kịch, hắn muốn viết một bộ phim truyền hình về sinh viên về nông thôn khởi nghiệp, nghe theo đề nghị của người khác, hắn về quê hàn huyên với ông bà cùng Trần Phi thật lâu, lúc ấy, Lục Dương đối với tiến sĩ có làn da đen thui này có ấn tượng rất sâu.
Trần Phi quê ở trấn Song Cát, thời điểm lúc hai người trò chuyện, ngay tại chỗ nhà cũ của Trần Phi, lúc đó, Trần Phi giàu lên bởi ngành nông sản, lúc kia, trong nhà chỉ gặp được mẹ của hắn, không gặp được phụ thân.
Đối với vị đồng hương Lục Dương này, còn là biên kịch truyền hình, Trần Phi hết sức khách khí, hắn đem tất cả chuyện mình biết nói ra, không giữ lại chút nào, thậm chí là bí mật về cách gieo trồng cũng không có giấu giếm, đối với kịch ban của Lục Dương có sự trợ giúp rất lớn, Lục Dương nhớ kỹ, đây chính là kịch bản cuối cùng của hắn được đề cử.....cũng là tác phẩm duy nhất của hắn nhận giải.
Không nghĩ tới, Trần Phi vừa mới khởi nghiệp, còn phát sinh ra chuyện này.
Bất quá.
Cũng không kỳ quái.
Phía thôn Tiểu Lâu cách nội thành huyện Thanh Sơn rất xâ, giáp giao với huyện lân cận, không truyền tin tới thị trấn cũng là điều bình thường, huống chi gặp phải loại chuyện này, đều lựa chọn cách giấu giếm, dù sao chuyện xấu cũng không thể truyền xa.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, cần phải có người tới xem, nếu không để tôi đi qua, công tác nông thôn đều do tôi phụ trách."
Quan Kiến Quốc dò hỏi.
"Cùng đi đi."
Uông Nham bưng lên ly trà, uống cạn một hơi, đứng dậy nói ra.
Nếu vừa rồi không có đề nghị của Lục Dương, có lẽ hắn sẽ không đich thân đi qua, dù sao cũng dính đến ba thôn, đây là một chuyện vô cùng phiền phức....
"Nhưng...Vừa rồi mới bàn xong kế hoạch phát triển, nay lại bị việc này đập cho một búa, nếu không giải quyết ổn thoải, Thanh Sơn Ưu Tuyển muốn phát triển, hầu như không có khả năng."
"Trồng cây không được bảo đảm an toàn, ai dám đi trồng?"
"Lục Dương, có muốn đi cùng không? Vừa vặn khảo sát xem.'
Thời điểm Quan Kiến Quốc đứng dậy, hỏi.
"Cháu à?"
Lục Dương chần chờ môt chút.
"Ngươi có chuyện bận sao?"
Quan Nguyệt mở miệng.
"Không có, không có."'
Lục Dương lắc đầu, đứng dậy đi theo qua.
Trước khi đi, hắn nhìn về phía Lục Vĩ, lại đánh mắt nhìn ngoài cửa...
Lục Vĩ biết rõ ý tứ của nhi tử, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu....
Bọn hắn ở chỗ này trò chuyện lâu như vậy.
Liễu Thanh Thanh còn ở trên xe đấy!
Bên kia đã mở miệng, Lục Dương tự nhiên không rời đi được, nên đành để Lục Vĩ tự mình đưa qua.