Nhưng Uông Nham không giống vậy.
Hắn xuống cơ sở làm việc.
Hắn muốn bước lên cao, hắn so với người bình thường thì bước chân rất lớn, tự nhiên cũng không muốn ở huyện Thanh Sơn dậm chân tại chỗ, hắn cũng muốn coi chỗ này là bàn đạp, đi lên tầng cao.
"Huyện Thanh Sơn tổng cộng có bảy mươi hai vạn người, rất nhiều người trẻ tuổi cùng trung niên đều xuống nam làm công, trong đó không ít người làm nghề may, đây là bộ phận người có thể điều động, hơn nữa đãi ngộ của nhà xưởng Hằng Nguyên so với nhà xưởng phía Nam cũng không kém, lại có thể làm việc gần nhà, nếu như cho bọn họ biết tin này, rất nhiều người nguyện ý tới nhà xưởng Hằng Nguyên công tác."
Uông Nham quay đầu nhìn Quan Kiến Quốc: "Mau chóng soạn tin, đưa ra thông báo để ủy viên thôn truyền tin xuống dưới, nói nhà xưởng Hằng Nguyên khuếch trương tuyển người, bảo bọn họ trước khi đi, có thể tới nhà xưởng Hằng Nguyên xem thử."
"Được."
Quan Kiến Quốc gật đầu, ghi chuyện này xuống.
Thân là ủy ban chủ nhiệm huyện, đây là công tác của hắn.
Uông Nham nói tiếp: "Đãi ngộ của nhà xưởng Hằng Nguyên cũng không tệ, nhưng mọi người cũng chưa chắc biết được, có thể đem chuyện này nói ra, còn có mấy huyện bên cạnh, cũng có thể cân nhắc một chút, đem tin tức nhà xưởng Hằng Nguyên tuyển người nói ra."
...
"Uông bí thư có lòng rồi."
Lục Dương bình tĩnh nói.
"Là điều nên làm..."
Uông Nham khoát tay áo
"Trước phải xem vấn đề công nhân có đủ hay không, nếu mà không đủ, liền đi tới vùng duyên hải đào người, chỉ cần đãi ngộ tốt, tiền lương đảm bảo, như vậy công nhân cũng không cần ra ngoài làm việc nữa."
"Nếu như nhân thủ giải quyết xong, nhà xưởng Hằng Nguyên muốn mở rộng cũng không phải vấn đề, chỉ cần sản lượng sản xuất có thể tăng lên gấp đôi, có thể bắt tay vào việc xây dựng nhãn hiệu."
...
Uông Nham hài lòng nhẹ gật đầu.
Đây chính là đáp án hắn muốn nghe.
"Còn về vấn đề nhà máy sản xuất đồ uống..."
Uông Nham dừng một chút.
"Tôi từng nếm qua Lật Đa Đa, hương vị rất ngon, hiếm có đồ uống nào hương vị ngon như vậy, bất quá, tôi chỉ thấy tập trung tiêu thụ chủ yếu trên mạng, ở trong siêu thị huyện Thanh Sơn, tôi cũng không nhìn thấy họ bán...Có phải đường dây tiêu thụ xuất hiện vấn đề, không thể nhập vào trong các đại lý?"
"Không phải, là do vấn đề sản xuất không đủ..."
Lục Dương chậm rãi lắc đầu.
"Muốn sản xuất Lật Đa Đa, cần phải có hạt dẻ, nhưng sản lượng hạt dẻ một năm cũng không nhiều lắm, hơn nữa còn dễ dàng hư thối, cho dù năm nay thu mua được rất nhiều, nhưng cũng chỉ có dùng để tiêu thụ trên mạng...Nếu như đưa thêm vào các đại lý, chỉ sợ số lượng hàng tồn kho gánh không đủ..."
"Không có biện pháp giải quyết sao?"
Uông Nham không nghĩ tới lại liên quan đến chuyện này.
Hắn nhớ lần trước xem qua tin tức, còn nói hạt dẻ của huyện Thanh Sơn bị ế....
"Có a, nếu thiếu hạt dẻ, có thể nhập từ nơi khác, cả nước cũng chỉ có hơn mười địa phương sản xuất hạt dẻ, chủng loại hạt dẻ phong phú, nhưng mùi vị sẽ có chênh lệch một chút, loại nào dùng được, loại nào không được, những thứ này còn phải đợi kiểm tra qua mới biết, Liễu xưởng trưởng hẳn còn rõ nhứng thứ này hơn tôi..."
"Thì ra là thế."
Uông Nham nhẹ gật đầu.
"Tôi còn tưởng cậu từ bỏ tiêu thụ qua đại lý."
"Làm sao có thể?"
Lục Dương cười cười.
"Kênh đại lý là một kênh rất quan trọng, đây là một trong hai cái đùi của xí nghiệp, thiếu một cái liền bị thọt, bất quá, hiện tại muốn đi con đường này còn cần phải tốn rất nhiều thời gian, vô luận cửa hàng Hằng Nguyên hay xưởng đồ uống, hay là đế quốc lá trà của Lâm lão bản, cũng không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, để muốn tìm hướng phát triển, có thể đi lôi tắt, Uông bí thư, tôi có một suy nghĩ..."
"n, cậu nói đi!"
Uông Nham tỏ ra hứng thú.
Những người khác cũng đều nhìn về hương Lục Dương.
"Là thế này..."
Lục Dương suy nghĩ một chút, chậm rãi nói ra: "Đây cũng là suy nghĩ mà tôi từng nghĩ qua, huyện Thanh Sơn chúng ta nổi tiếng về nông nghiệp, cũng là huyện có dân số phát triển, ngoài trừ hạt dẻ ra, còn có đậu phộng, khoai lang, hạt vừng,...Hay ví dụ như nhà nống tự chế đậu nành chiên, chao, đậu phụ phơi khô...Còn có đào tháng năm, táo tàu tháng sáu, dưa kỳ lân, mận, anh đào...."
"Quê chúng ta có sản vật phong phú, nhiều đến nỗi căn bản ăn không hết, có nhiều thứ ở chỗ chúng ta có giá rất rẻ, nhưng đưa vào trong thành thị, giá cả liền tăng lên vài lần, so với tiện nghi cho người khác, sao chúng ta không tự thành lập một nền tảng tiêu thụ, như, Thanh Sơn Ưu Tuyển....Có thể đem sản vật của huyện Thanh Sơn chúng ta, thậm chí là sản vật của huyện bên cạnh, tiến hành đưa lên mạng tiêu thụ.
"Huyện tiến hành dẫn dắt, tài nguyên toàn huyện hợp lại, đặt lên trên mạng tiêu thụ, người dân có thể đem hàng hóa của mình lên mạng bán ra, sau đó vận chuyển, như vậy người dân chỉ cần ở trong nhà cũng có thể đem nông sản của mình bán đi, trước kia bởi vì nhiều người ra bên ngoài làm công, bỏ hoang ruộng vườn,....nếu mà có thể kiếm tiền từ những thứ này, thì tin tưởng có rất nhiều người, tinh nguyện ở quê làm việc."
"Thu nhận công nhân để tăng phát triển kinh tế, tuy rằng có thể giúp huyện đi lên, nhưng tác hại cũng rất lớn, chính là phân hóa giàu nghèo lại nghiêm trọng, giống như hôm nay, huyện Thanh Sơn chúng ta xếp thứ nhất, nhưng đời sống tầng dưới của người dân cũng không thay đổi nhiều, nhưng nếu như chúng ta dùng nông sản để phát triển kinh tế, như vậy có thể trực tiếp giúp mười vạn dân chúng có lợi."
...