Sau đó lại nhìn về phía Lục Dương nói ra.
"Quần áo của nhà xưởng Hằng Nguyên sản xuất không tệ, nếu tính ra cũng là một nhãn hiệu có tiếng ở Thân Thành, giả cả phù hợp, chất lượng lại tốt, mấy bộ đồ kia, người nhà ta đều rất hài lòng, cũng không hề thua kém những nhãn hiệu nổi tiếng."
"Chất lượng tốt như vậy, vậy mà chỉ nổi danh ở Thân Thành, không thể lan tỏa toàn quốc, thật là đáng tiếc..."
Uông Nham cảm thán nói.
Lục Dương nghe xong, liền biết ý tưởng đại khái của Uông Nham.
Hắn vừa tới huyện Thanh Sơn.
Đoán chừng muốn làm ra chiến tích a.
Chỉ là đáng tiếc, huyện Thanh Sơn hôm nay đang ở trong trạng thái phát triển, tổng sản lượng kinh tế từ đứng cuối đã vọt lên đứng đầu.
Xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên, nhà xưởng đồ uống, tập đoàn Mao Tiêm....
Ba xí nghiệp lớn, đều nằm trong khu vực huyện Thanh Sơn.
Đây là thứ mà mấy thị trấn khác hâm mộ không thôi.
Thậm chí không ít người ở thành phố, hiện tại cũng biết đãi ngộ của nhà xưởng Hằng Nguyên rất tốt, thưởng phần trăm của Trà Sơn rất cao, phúc lợi của nhà máy đồ uống tuyệt hả, rất nhiều người ở trong nội thành, đều chạy tới huyện Thanh Sơn mưu cầu phát triển.
Có thể nói huyện Thanh Sơn phát triển vô cùng nhanh.
Nhưng đó không phải chính tích của Uông Nham.
Bởi vì lão bí thư tiền nhiệm, cũng đã làm xong quy hoạch mọi thứ.
Trừ khi trong nhiệm kỳ của hắn, mấy thứ này bức lên một độ cao mới.
"Nhà xưởng Hằng Nguyên chuyên môn tập trung vào sản xuất quần áo, không có làm nhãn hiệu tiêu thụ, ít người biết đến cũng là chuyện bình thường." Lục Dương không có phản bác Uông Nham, chuyện này vốn là sự thật.
"Không muốn làm lớn một chút sao? Theo tôi được biết, lão bản đứng sau lưng của Hằng Nguyên, kỳ thật chính là cậu đấy."
Ánh mắt Uông Nham thành khẩn nhìn Lục Dương.
Những người khác nghe xong cũng không kinh ngạc.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện này cũng không có gì bí mật.
Ngược lại phụ thân Lục Vĩ thì hơi kinh ngạc một chút, tuy rằng lúc trước ông cũng từng suy đoán qua, nhưng chưa từng đi hỏi nhi tử, hôm nay từ miệng người ngoài biết được, liền hiểu rõ ra.
Khó trách cửa hàng nhà mình lại lấy cái tên Hằng Nguyên mà không bị gì.
Hóa ra con trai mình là lão bản của nhà xưởng Hằng Nguyên a.
Vậy chẳng phải là ông chủ của Quách Tuệ cùng Tiểu Quyên sao!
Cái tên tiểu tử thúi này.
Lục Vĩ rất muốn biết, nhi tử còn gì gạt mình không, đương nhiên, chuyện này đợi người ta đi rồi hỏi.
Lục Dương cũng chẳng bất ngờ khi Uông Nham biết mấy thứ này, thân là người đứng đầu huyện Thanh Sơn, hắn muốn biết chuyện gì, sẽ có người nói cho hắn biết, hắn cười cười, nói ra: "Uông bí thư khả năng còn chưa biết, thời điểm tôi tiếp nhận nhà xưởng Hằng Nguyên của Lâm lão bản, thì nó đã sống dở chết dở rồi, phát triển qua hai năm, mới khởi sắc lại một chút."
"Tôi cũng không phải không có ý định làm nhãn hiệu, mà là, tôi cũng không dám bước quá lớn, dù sao, chuyện này cũng dính đến bát cơm của ngàn người....Nếu mà xảy ra chuyện, không biết có bao nhiêu người ở sau lưng chửi cha mắng mẹ tôi đâu."
"Haha, tôi nghe nói, đại bộ phận nhân viên ở đó, cũng không biết cậu là lão bản a."
Uông Nham nói ra.
"Ha ha, bọn họ mắng lão bản, không phải cũng là mắng tôi rồi sao"
"Chuyện nhãn hiệu không thành vấn đề, nhưng đầu tiên phải giải quyết được mấy vấn đề."
Dừng một chút.
Lục Dương tiếp tục nói: "Hằng Nguyên muốn làm nhãn hiệu, kỳ thật rất đơn giản...Chỉ cần ở trên sàn thương mại điện tử CCilicili, thêm trang phục của Hằng Nguyên vào, tự nhiên sẽ có nhiều người nhận thức, chuyện này không cần hoài nghi, đây chính là danh tiếng mà chúng tôi tích lũy trường kỳ. Trang phục Hằng Nguyên vừa đẹp vừa rẻ, so với các nhãn hiệu khác, khẳng định được hoan nghênh hơn rất nhiều, thậm chí có thể nhảy lên, trở thành một nhãn hiệu nổi tiếng trong nước.'
"Nhưng hiện tại có một vấn đề rất lớn cần giải quyết!"
"Lực sản xuất không mạnh, đây là vấn đề lớn nhất!"
Lục Dương ở trên bàn gõ gõ.
"Nhà xưởng Hằng Nguyên mỗi tháng đều nhận được một số lượng đơn đặt hàng rất lớn, căn bản không thể mở rộng chuyện sản xuất, vợ cậu nhỏ của tôi ở nhà xưởng đi làm, mỗi ngày phải tăng ca đến tối muộn....Công nhân cũng không phải làm bằng sắt, tăng thêm tiền, cũng không thể bắt người ta làm hai tư tiếng được.''
"Thiếu người."
Uông Nham thử hỏi.
"Ừ."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Thiếu người, chính là thiếu công nhân có tay nghề, nếu như nhân thủ đầy đủ, nhà xưởng Hằng Nguyên có thể mở rộng tuyến sản xuất, tài chính, thiết bị, những thứ này không phải là vấn đề."
"Chuyện này..."
Uông Nham suy tư một lát.
Hắn biết rõ.
Nếu như không tích cực giải quyết vấn đề này, hợp tác phía sau, đoán chừng cũng không cần bàn nữa.
Huyện Thanh Sơn.
Hiện tại muốn tiến lên một bước, rất khó.
Nếu như Uông Nham không muốn phát triển, chỉ muốn tận hưởng yên ổn, tình huống như vậy, có thể nói là rất hoàn mỹ, căn bản không cần phải động tay động chân vào bất cứ việc gì, huyện Thanh Sơn vẫn như trước có thể vững vàng ngồi ở vị trí đầu tiên.
Không thể lay chuyển!