Trong phòng, điều hòa thổi vù vù không ngừng.
Lục Vĩ nhìn thoáng qua tấm thảm bị phủ kín trong phòng khách, hơi có chút ngạc nhiên.
Ở vùng ngoại thành huyện Thanh Sơn, đại bộ phận gia đình vào mùa đông đều đốt than cả đấy, chỉ có nhà ở cư xá mới không có điều kiện để đốt, nên chỉ có thể mở điều hòa.
Trong không khí còn lưu lại một cỗ mùi vị kỳ lạ.
Hình như là mùi vị sữa bột.
"Trong nhà rất rộng."
Sau khi Uông Nham vào nhà, nhìn xung quanh một vòng.
"Cũng được, cũng được."
Lục Dương chỉ chỉ ghế sô pha.
"Uông bí thư, mời ngồi."
Tiếp theo, hắn cũng mời mấy người khác nhập tọa, lần này đi theo Uông Nham đến đây, ngoài trừ hai phụ tử Quan Kiến Quốc, còn có bảy tám người đồng hành, Tiền Vân vào phòng bếp chuyển mấy cái ghế tới, mới an bài cho tất cả mọi người ngồi xuống.
Lại cho mỗi người một chén trà nóng.
Tiền Vân nói.
"Ta ra ngoài.''
Lục Vĩ nhẹ gật đầu.
Uông Nham thưởng thức một miếng trà, tán dương một tiếng.
"Thân Thành đúng là nơi địa linh nhân kiệt, đây hẳn là trà của địa phương đi."
"Ừ, trà mới sản xuất, mua ở bên Lâm lão bản đấy."
Lục Dương nói ra.
Kỳ thật trà nhà Lục Dương uống đều được Lâm Nghệ Hồng đưa tặng, nhưng hắn cũng không nói như vậy.
"Sinh ý của Lâm lão bản càng lúc càng lớn."
Uông Nham cảm thán một tiếng/.
"Ở huyện Thanh Sơn nho nhỏ, có Lâm lão bản cùng Lục Dương, coi như là một đoạn giai thoại rồi."
"Uông bí thư nói đùa, chút thành tựu của ta chẳng thấm vào đâu."
Uông Nham biết rõ Lục Dương đang khiêm tốn.
Hắn không nói gì.
Nhìn thoáng qua người đứng ở phía sau, nói ra: "Lão Đàm, nhiệm vụ của anh?"
Ngồi ở một bên, đứng lên một vị nam tử trung niên, thân hình khá gầy đấy, như là mới giảm cân xong, mái tóc có chút thưa thớt, sau khi đứng dậy, hắn từ trong túi văn kiện lấy ra một tờ giấy chứng nhận, nói ra.
"Mấy ngày hôm trước, chuyện cậu cứu người cũng nhiều người biết, đây là giấy chứng nhận Thấy Việc Nghĩ Hăng Hái Làm mà trong huyện cấp ra, Uông bí thư còn thưởng thêm hai nghìn tệ tiền thưởng, tuy rằng đối với cậu cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng để lại làm kỷ niệm cũng tốt."
Lục Dương cười cười.
"Cảm ơn chủ nhiệm Đàm."
Vị tên lão Đàm này cũng có thể coi như là người quen, cùng ban với Quan Kiến Quốc đấy, chức vụ phó chủ nhiệm.
Lúc trước cũng tới nhà máy Liễu Đại Giang mấy lần.
"Không cần khách khí, việc nên làm."
Lão Đàm vội vàng nói.
Cầm lấy tờ giấy khen thưởng nhìn nhìn.
Mực in còn mới đấy, nhìn qua liền biết mới in không bao lâu, hắn tiện tay giao cho Lục Vĩ, lại nhìn Quan Nguyệt, hỏi: "Đồng học Quan Nguyệt, có giấy chứng nhận không?"
"A, ta làm sao có giấy chứng nhận?"
Quan Nguyệt mờ mịt hỏi.
Hôm nay lãnh đạo của phụ thân cũng có ở đây, Quan Nguyệt một mực không lên tiếng, nhưng không nghĩ tới cũng bị Lục Dương nhắc tên.
Thấy con gái không hiểu gì, Quan Kiến Quốc chớp chớp mắt, nói ra: "Cứu ngươi là do một mình cậu cứu, Quan Quan không có hỗ trợ gì cả."
"Quan thúc thúc, chuyện không đơn giản như vậy." Lục Dương cười cười, tựa hồ nhớ lại một chút, sau đó nói: "Lúc ấy, chính là nhờ đồng học Quan Nguyệt phát hiện ra mấy tiểu hài tử biến mất, vì vậy ta mới có thể kịp thời chạy đến cứu người, nếu như đến muộn, chỉ sợ có nhảy xuống sông cũng không có tác dụng gì, hơn nữa, về sau cũng nhờ đồng học Quan gọi cứu thương, còn đem áo lông cừu của mình đưa cho tiểu cô nương kia, lúc đấy thời tiết rất lạnh đấy."
Quan Kiến Quốc nghe xong sửng sốt.
Con gái của mình, thật sự cống hiến nhiều vậy sao?
Uông Nham hứng thú nhìn hai người trẻ tuổi.
Thư ký trẻ tuổi đứng ở một bên, ghé vào tai Uông Nham nhỏ giọng vài câu.
Uông Nham nghe xong.
Nở nụ cười hai tiếng.
"Lão Đàm, lần này anh làm hơi ẩu nha, người tốt không phân biệt nam nữ, không thể bởi vì thấy Quan Quan là con gái lão Quan, liền bỏ đi công lao của người ta, tờ giấy chứng nhận này, quay đầu anh bổ sung thêm một tờ."
"Được được được, Uông bí thư, tôi trở về liền bổ sung một tờ."
Đàm chủ nhiệm vội vàng gật đầu.
Thời điểm quay đầu nhìn lại, nhìn thoáng qua Quan Kiến Quốc, ánh mắt lão Đàm có vài phần ái oan.
Quan Nguyệt nhìn về phía Lục Dương.
Ánh mắt lộ ra vẻ kích động.
Tiền thưởng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng giấy khen thưởng có ý nghĩa không tệ, cái này có thể đem ra khoe a, Quan Nguyệt cũng không nghĩ tới, Lục Dương bằng vào hai ba câu nói, liền có thêm tên của mình.
"Lục lão bản, sinh ý của cửa hàng quần áo tốt không?'
Uông Nham liền hướng sang Lục Vĩ hỏi han.
Lục Vĩ trả lời: "Sinh ý cũng được, lễ tết đến gần, người đi mua sắm càng nhiều."
"Lục lão bản khả năng còn không biết, quần áo năm nay của nhà ta, đều mua từ cửa hàng Hằng Nguyên đấy, ngày đó đi tới, không có dịp gặp Lục lão bản." Uông Nham vừa cười vừa nói.
Thốt ra lời này, quan hệ cũng kéo gần.
"Lần sau Uông bí thư tới tệ xá, nhất định phải nói với ta trước một tiếng..."
"Hặc hặc, lần sau đoán chừng còn rất lâu, ta rất ít khi đi mua đồ."
Uông Nham cười cười.