Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1116: Quan Phụ Đến Nhà (2)




"Nói trước rồi, đợi ngày mai liền qua, mẹ nói xem, con cần mang theo thứ gì?

"Mang theo mấy gói thuốc với rượu ấy."

Tiền Vân nói ra.

Đối với thân gia này, trong lòng Tiền Vân thẹn không thôi, bởi vì cho đến bây giờ, Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh còn không kết hôn thật sự, đổi vị thế mà suy nghĩ, bản thân nếu như là nhà gái, trong lòng nhất định sẽ mất hứng!

Mẫu tử hai người ở bên ngoài trò chuyện việc nhà.

Mãi cho đến nghi nghe được tiếng khóc trong phòng, Lục Dương mới đứng dậy quay về phòng.

Tiểu Tiểu Thanh đã tỉnh.

Nhưng không biết có phải nguyên nhân dậy muộn không, nàng bắt đầu nóng nảy.

"Paaaaaaaaa."

Bộ dạng Tiểu Tiểu Thanh đáng thương không thôi, kêu một tiếng ba, khóe mặt còn ẩm ướt, ánh mắt màu đỏ nhìn rất tội nghiệp.

"Sáng sớm khóc gì vậy."

Lục Dương đi qua, ôm lấy nhi tử của mình, điều hòa trong phòng đang mở, nhưng vẫn rất lạnh, Lục Dương cố ý dùng chiếc chăn quấn quanh tiểu nha đầu.

Sờ lên cái trán.

Không nóng.

Không đổ bệnh.

"Sáng sớm liền phát hỏa, con gái của anh hiện tại càng ngày càng khó hầu hạ."

Liễu Thanh Thanh giống như xác chết nằm trên giường.

"Đoán chừng do thức dậy không thấy anh đi."'

Lục Dương cười nói.

"Con gái vẫn thích anh hơn."

Được Lục Dương bế lên, con gái liền dừng khóc, Liễu Thanh Thanh có chút ghen tị, con gái thật là tinh nhân kiếp trước của ba sao? Nha đầu này, rõ ràng mỗi ngày đều do ta hầu hạ ngươi mà.

"Quần áo mới của Tiểu Tiểu Thanh đâu."

Lục Dương hỏi.

"Đều ở đây."

Liễu Thanh Thanh lấy một bộ quần áo màu đỏ ra.

Màu đỏ là màu may mắn, ở trước bụng còn có một con cọp nhỏ, bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh, ngoài trừ áo ra, thì quần với tất đều mới tinh đấy, năm mới đều mặt quần áo mới, Tiểu Tiểu Thanh cũng không khác biệt.

Đem tiểu nha đầu dỗ xong, Lục Dương đưa cho Liễu Thanh Thanh, nói ra: "Em giúp con mặc quần áo đi, anh đi chuẩn bị bữa sáng, sủi cảo thế nào?"

"Để em tự làm."

Liễu Thanh Thanh chần chờ nói.

"Không sao, vừa vặn anh cũng đang đói bụng."

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Sáng ngày mùng hai.

Liễu Thanh Thanh cầm theo một chút quần áo của Tiểu Tiểu Thanh, chuẩn bị ra ngoài, hôm nay về nhà, ý định ở lại mấy ngày, mãi cho đến mùng tám mới trở lại, cùng Lục Dương về Lục Thành.

Lục Vĩ sớm đã chuẩn bị quà xong.

Một chai Dương Hà Mộng Chi Lam, còn có hai cây thuốc.

Ở huyện thành nhỏ này, đây tuyệt đối là quà cao cấp.

"Tới nhà Thanh Thanh, con ngồi chơi tí rồi về, đừng về sớm, xem nhà ngươi ta cần giúp gì không.."

Tiền Vân dặn dò một tiếng.

"Con biết rồi."

Lục Dương lên tiếng, nhìn đồng hồ, đã chín giờ sáng.

Trước tiên đem quà để vào trong cốp.

Sau đó mở lò sưởi trên xe ra.

Chỉ chốc lát.

Liễu Thanh Thanh ôm Tiểu Tiểu Thanh được quấn như bánh trưng ra ngoài, lên xe...

Thời điểm Lục Dương chuẩn bị lái xe chạy đi, bỗng nhiên điện thoại vang lên, cầm lên nhìn qua, Lục Dương nhíu mày lại, là Quan Nguyệt gọi tới...Lục Dương không lái đi, quay đầu thở dài một hơi, ra dấu im lặng

Tiểu Tiểu Thanh cũng ra dáng học theo.

Cũng bày đặt lấy tay che lên miệng, xùy một tiếng.

Liễu Thanh Thanh có chút kỳ quái.

Không biết ai giờ này mà gọi tới?

Nhìn tiểu nha đầu, Lục Dương vẫn cảm thấy có chút không đáng tin cậy, đem cửa sổ xe mở ra một khe nhỏ, sau đó mở cửa xe, đi xuống.

Sau khi xuống xe.

Hắn mới nhận nghe điện thoại.

"Quan Quan."

Hắn kêu.

"Tôi là Quan Kiến Quốc."

Trong điện thoại cũng không phải giọng nói của Quan Nguyệt, ngược lại là một giọng nam tử trung khí mười phần.

Nghe thế.

Lục Dương ngẩn người, nghĩ đến xưng hô của bản thân vừa rồi, hận không thể vả miệng mình một cái, hắn cũng không ngờ tới Quan Kiến Quốc lại lấy số Quan Nguyệt gọi cho mình, sơ suất rồi, lần sau nên chờ đối phương mở lời trước....

Bất quá.

Hiển nhiên Quan Kiến Quốc không để ý tới vấn đề xưng hô.

Hắn nói ra: "Cậu hiện tại đang ở nhà sao?"

"Ở nhà.":

Lục Dương nhìn xung quanh một vòng, nói ra.

Tuy rằng hắn vốn muốn nói không có ở nhà, nhưng nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen chạy tới dừng ở ven đường, nên đành nói ra.

Từ trên xe bước xuống một đoàn người, trong đó có cả Quan Kiến Quốc cùng Quan Nguyệt.

Sắc mặt Lục Dương cứng đờ.

Nhìn nhìn cửa sổ khép hờ, Tiểu Tiểu Thanh đang tò mò nhìn ra bên ngoài, Lục Dương cúp điện thoại, sau đó ghé đầu vào cửa sổ nói ra: "Có chút việc, em cùng Tiểu Tiểu Thanh khoan hãy xuống xe, đợi tí nữa anh sẽ nói cha anh chở hai người về."

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, nàng cũng nhìn thấy nhà Lục Dương có khách tới.

Dứt lời.

Lục Dương giả vờ đóng cửa xe lại, đi tới nghênh đón.

Trước cổng ra vào, Lục Dương gặp mấy người, hắn nhìn Quan Kiến Quốc, cố giả bộ trấn định nói: "Quan thúc thúc, sao thúc lại tới đây?"

Nói xong.

Còn liếc nhìn Quan Nguyệt ở bên cạnh, nha đầu này, Quan phụ muốn đến đâu, sao không thông báo một tiếng.

Bất quá.

Nhìn biểu cảm của Quan Nguyệt.

Quan Kiến Quốc đến nhà hắn, cũng không phải tới hưng sự vấn tội, điều này cũng làm cho Lục Dương bớt đi khẩn trương, ánh mắt liếc qua chiếc Audi, cửa sổ màu đen, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy, hơn nữa chổ khe hở nhỏ cửa sổ, nếu không nhìn kỹ thì cũng không rõ tình hình bên trong.

"Nguy hiểm thật."

Lục Dương hoài nghi, nếu như mình đi chậm một bước, nói không chừng sẽ cùng Liễu Thanh Thanh bị chặn lại trong nhà, đến lúc đó căn bản không cần giải thích.

"Tiểu Dương, để tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là Uông bí thư của huyện chúng ta, Uông bí thư nghe nói cậu ở nhà, vì vậy cố ý tới đây chúc tết..."

Quan Kiến Quốc chỉ vào người bên cạnh giới thiệu nói.

"Uông bí thư, năm mới vui vẻ."

Lục Dương bình tĩnh chào hỏi.

Hắn rất nhanh liền đoán ra, thân phận trước mắt của người trẻ tuổi này.

Uông Nham.

Tân bí thư huyện Thanh Sơn, người đứng đầu huyện Thanh Sơn.

Không nghĩ tới hắn lại tới đây thăm hỏi.

"Chủ tịch Lục, tôi ở trong tỉnh đã sớm nghe danh của cậu, chỉ là không có cơ hội gặp mặt, hôm nay được điều đến huyện Thanh Sơn, cũng là duyên phận.

Uông Nham chủ động đưa tay ra, khuôn mặt hiền lành.

"A, Uông bí thư được điều từ trong tỉnh tới đây?"

Lục Dương nắm lấy, bắt tay lẫn nhau.

Đưa tay không đánh mặt cười, người ta là bí thư mùng hai chạy tới đây bái phỏng chúc tết, tuyệt đối không thể không cho mặt mũi.

Chỉ là không biết hắn chạy tới đây làm gì?