Người khác nói lời này, nhất định là đang nói đùa.,
Nhưng là Trần Thu Nguyệt, thật đúng không cách nào xác định, nói không chừng, nữ nhân này, gần sang năm mới, nửa đường giết chạy đến nhà.
Lúc kia, liền...
Lục Dương có chút sợ.
Nhìn thoáng qua Lục Vĩ, lại nhìn phương hướng trong bếp, mẹ Tiền Vân đang rửa bát trong đó.
Nếu mà nàng tới.
Bản thân có lẽ không bị đánh đến chết đi!
Dù sao cũng sắp qua năm mới mà.
"Anh không muốn em tới?"
"Quan hệ giữa chúng ta, ba mẹ anh không biết, đột nhiên chạy tới đây hơi bất ngờ, nếu không, hoãn một chút, năm sau, nhìn tình huống thế nào rồi..."
"Hừ, ngươi đừng tưởng rằng có thể kéo dài thời gian, không được, qua tết, ta khẳng định chạy tới nhà ngươi chúc tết, ngươi từ chối cũng vô dụng, dù sao ta cũng biết nhà của ngươi ở chỗ nào."
Nhìn thấy Trần Thu Nguyệt trả lời.
Lục Dương có chút hối hận.
Sớm biết như vậy, thời điểm năm nhất, địa chỉ gia đình tuy tiện viết đại một chỗ cho xong.
Như vậy cũng không trực tiếp bị chạy tới xét nhà.
Không được, không được, Trần Thu Nguyệt không thể tới đây, ít nhất, trong năm nay không được.
Cân nhắc một chút trong lòng, Lục Dương liền trả lời.
"Lần sau đi, lần này thật sự không được."
"Không thương lượng được sao?"
"Không được!"
"Vậy qua tết, anh tới nhà của em."
Trần Thu Nguyệt thay đổi yêu cầu.
"Được được được."
Lục Dương vội vàng lên tiếng, chỉ cần Trần Thu Nguyệt không đột nhiên chạy tới, điều kiện gì cũng bàn được.
"Hì hì, cứ vậy đi, trước 15 tháng giêng, anh phải tới nhà em chúc tết, đừng có mà nói không giữ lời."
Nhìn tin nhắn rất nhanh gửi tới.
Trong nháy mắt Lục Dương ngây ngẩn cả người.
Sao hắn lại có cảm giác mình bị lừa.
Hay là mục đích lúc đầu của Trần Thu Nguyệt cũng không phải đến nhà mình, mà là bảo mình tới nhà của nàng ở Giang Thành?
Suy nghĩ nửa tiếng, Lục Dương có cảm giác mình bị người ta gài, bởi vì Trần Thu Nguyệt trả lời cũng quá nhanh đi, chuyện này có điểm không đúng a!
Nữ nhân này.
Từ lúc nào biến thành quỷ kế đa đoan như vậy?
Lục Dương lắc đầu, trong lòng xác định, mình bị hố rồi.
Giang Thành.
Cư xá Hoa Viên Kiến Nghiệp.
Trần Thu Nguyệt nằm trên ghế nhìn điện thoại, nhịn không được cười hả hả.
Trần Kinh Vĩ đang xem tiếc mục chào xuân, nhịn không được quay đầu lại nhìn con gái, nghi ngờ hỏi: "Cười cái gì?"
"Ai cần ngươi lo."
Trần Thu Nguyệt thu hồi lại nụ cười của mình.
"Nguyệt Nguyệt, vẫn còn tức ta sao, ta đã không phải giải thích qua, con thật sự hiểu lầm rồi, ta cùng dì Bạch, chính là ngẫu nhiên gặp nhau, cũng chỉ nói vài tiếng, thật sự không có gì."
Giọng nói của Trần Kinh Vĩ rất nhỏ, hơn nữa còn cẩn thận liếc qua cửa phòng ngủ.
Trần Thu Nguyệt khinh bỉ nhìn thoáng qua cha mình.
Bộ dạng kia, rõ ràng tỏ ra không tin.
"Lão Trần, chuyện của ngươi con mặc kệ, con nói trước, qua tết, Lục Dương sẽ tới nhà chúng ta chúc tết, đến lúc đó, ngươi ngàn vạn lần đừng để xe tuột xích giữa đường a." Trần Thu Nguyêt nghiêm túc nói.
Trần Kinh Vĩ nhíu nhíu mày.
"Nói gì vậy, tốt xấu gì ta cũng là cha vợ, hắn mới là kẻ không nên tuột xích mới đúng."
"Mẹ ! ! !"
Trần Thu Nguyệt hướng về phòng ngủ kêu to.
Biểu cảm của Trần Kinh Vĩ lập tức thay đổi, vội vàng nói:" Ta ta ta, ta sẽ không để xe tuột xích, con yên tâm, đừng có kêu nữa!"
Trần Thu Nguyệt cười cười, vui vẻ cực kỳ.
Chỉ chốc lát, Trần nương nương từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay còn mang theo một bộ y phục.
"Nguyệt Nguyệt, con gọi mệ làm gì?"
Đặt bộ quần áo lên thân so thử, phu nhân hỏi.
Trần Kinh Vĩ vội vàng trừng lớn hai mắt.
Trần Thu Nguyệt mặc không đổi sắc: "Mẹ, cha vừa mới nói, năm nay cho con đại hồng bao."
Nữ nhân liếc nhìn Trần Kinh Vĩ, nói ra:" Được a, bao nhiêu, một vạn hay hai vạn."
"Anh nào có nhiều tiền như vậy."
Trần Kinh Vĩ liền vội vàng lắc đầu.
Bản thân thỏa hiệp coi như xong, không nghĩ tới, con gái lại lòng dạ hiểm độc như vậy, còn lợi dụng chuyện này để uy hiếp bản thân tống tiền, hơn nữa còn há miệng đòi một hai vạn, đây không phải muốn mạng già của mình sao!
"Ngươi không phải còn có cổ phiếu sao?"
Nữ nhân nói nói.
"Cổ phiếu đều bị tuột giá rồi."
"Vậy bán lấy tiền đi."
"Không được, không được, bán bây giờ lỗ lắm."
....
Cho dù Trần Kinh Vĩ không muốn, nhưng vẫn phải chuyển cho cô con gái độc ác một vạn, làm lì xì lễ mừng năm mới, chờ Trần nương nương quay về phòng thử đồ.
Trần Kinh Vĩ trừng mắt nhìn con gái mình, nói: "Nguyệt Nguyệt, con cũng quá hắc đi, không phải nói, Lục Dương mua cho con cái nhà hàng, còn kinh doanh lời không ít tiền sao? Còn nhớ chút tiền lẻ này của ta làm gì?"
"Còn nữa, ta không phải chột dạ, chỉ là muốn gần sang năm mới, không để gia đình mâu thuẫn, con đừng ở trước mặt mẹ con nói bậy."
Trần Kinh Vĩ còn dặn dò thêm một câu.
Trần Thu Nguyệt cười cười.
"Yên tâm đi, con người của con rất danh dự dấy, thu tiền, sẽ tùy tiện nói lung tung, vừa rồi, ba nói cổ phiếu của ba thua lỗ?"
"Đúng vậy a."
Trần Kinh Vĩ nhẹ gật đầu.
"Lỗ bao nhiêu?"
"Hơn năm vạn."
Trần Thu Nguyệt mở to hai mắt mà nhìn.
"Lão Trần, lá gan của lão cũng không nhỏ đi, hiện tại đã chơi lớn như vậy? Ba lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, sẽ không phải tham ô tiền công của công ty đi?"
"Con nói cái gì vậy, đây là tiền ta tự mình tiếp kiệm được đấy."
Trần Kinh Vĩ giả vờ đau lòng.
"Lão Trần, để con chỉ cho ngươi một con đường sáng, đợi Lục Dương tới nhà chúng ta, ba có thể hỏi hắn, bảo hắn phân tích cho ba, để cử mấy mã cổ phiếu tốt, nhìn hắn vậy thôi, thực chất là một cao thủ đấy...."
Trần Thu Nguyệt đề nghị.
Trần Kinh Vĩ thì không cho là đúng
Cầm lấy chén trà giữ nhiệt, mở nắp ra, nho nhỏ thưởng thức một hơi, sau đó nói.
"Tuy rằng, ta thừa nhận Lục Dương ở phương diện kinh doanh rất lợi hại, cơ hồ là thiên tài, tuyệt đối hơn ta rất nhiều, nhưng đầu tư cổ phiếu...Thứ này ai nói cũng rất hay, trừ khi hắn có thể dùng lượng lớn tài chính của mình để không chế, bằng không, cũng chỉ là một con cừu trong bầy cừu mà thôi."
Trần Thu Nguyệt trợn tròn mắt: "Lão ba, ba cũng quá tự đại đi, đừng xem mọi người đều giống như ba, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Lục Dương đầu tư cổ phiếu rất lợi hại, lúc trước con xem qua tài khoan của hắn, đều chơi cổ phiếu Nasdaq, cả đêm liền lời được mấy vạn đô."
"Cả đêm?"
Trần Kinh Vĩ nghi hoặc.
"Có gì sai sao? Thời gian hai bên khác biệt, buổi tối bên mình là sáng của họ a."'
"Không, không có gì."
Trần Kinh Vĩ xoa xoa trái tim mình, đột nhiên có cảm giác đau lòng.
Con gái và hắn không cùng một tần suất a.
Cũng tại cái tên hỗn đản này!
Vừa nghĩ tới Lục Dương, Trần Kinh Vĩ liền nghiếng răng nghiến lợi.
..