Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1110: Đừng Có Giỡn (2)




"Gì mà tham ăn, đây là con đang giúp mẹ nếm thử món ăn đấy."

Lục Dương uống một ngụm, đem ly nước trả về.

"Vậy thế nào, thịt dê hầm mền chưa?"

Liễu Thanh Thanh cười hì hì hỏi.

"Ừ ừ, không sai biệt lắm, có thể bỏ cà rốt cùng tỏi vào được rồi." Lục Dương bình phầm một câu, tiếp theo hỏi: "Nhà chúng ta khi nào ăn cơm."

"Còn sớm, có phải ngươi đói bụng rồi không, ai bảo giữa trưa không ăn cơm."

Tiền Vân cầm điện thoại nhìn nhìn.

Bữa cơm tốt sớm nhất Lục Gia, cũng phải bốn năm giờ mới ăn, mà lúc này còn chưa tới ba giờ.

"Con không đói bụng, được rồi, con không quấy rầy hai người nữa, con đi xem Tiểu Tiểu Thanh."

Trong phòng điều hòa vù vù tỏa ra hơi nóng.

Từ khi Tiểu Tiểu Thanh có thể đi, Lục phụ, Lục mẫu liền cố ý rèn luyện nàng, ở trong phòng khách trải một tấm thảm mềm, để Tiểu Tiểu Thanh có thể thoải mái chơi ở phía trên, cũng có thể đứng dậy đi đường, coi như ngã, cũng sẽ không đau.

Có nện thảm, tự nhiên không thể nhóm lửa trong phòng rồi, Tiền Vân đặt một cái điều hòa lớn, từ khi lắp đặt xong đều mở hai mươi tư tiếng, Mặc dù như vậy, nhiệt độ trong phòng vẫn rất thấp, cần phải mặc áo quần dày đặc.

"Ba."

Thấy Lục Dương bước vào.

Tiêu Tiểu Thanh vốn đang nằm trên thảm, hai tay khẽ chống lên, chậm rãi đứng dậy.

Sau đó lung la lung lay hướng bên này đi tới, tiểu nha đầu vừa mới học được cách đi, lại mặc áo bông dày cộp, hai chân giống như không cân đối, không cẩn thận, có thể đem mình trượt gã.

Đi hai bước, Tiểu Tiểu Thanh liền đứng không vững.

Thời điểm nàng sắp ngã xuống.

Lục Dương tranh thủ tiến lên, một tay bế khuê nữ lên.

"Ha ha ha."

Ở trên không trung quay vòng vòng, Tiểu Tiểu Thanh cười rất vui vẻ.

Lục Vĩ nằm trên ghế salon, nhàn nhã xem TV, thỉnh thoảng cũng hướng mắt về phía này liếc, trên mặt lộ mỉm cười, từ khi Lục Dương đến trường, trong nhà ít khi náo nhiệt như vậy.

Đây là niềm vui khi con cháu đầy nhà sao?

Lục Vĩ tựa hồ có dự cảm, nhà mình về sau, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt, tiểu hài tử tuyệt đối không chỉ có một người.

"Tiểu Tiểu Thanh, nhớ papa không?"

"Nhớ."

"Là ba tốt, hay là mẹ tốt."

"Ba."

"Ba có đẹp trai không?"

"Ba."

"Là ba đẹp, hay là mẹ đẹp."

"Ba."

....

Lục Dương hỏi một câu, Tiểu Tiểu Thanh đáp một câu, đại khái bởi vì nàng còn chưa biết diễn tả thế nào, nên câu trả lời cũng là thất linh bát lạc, có đôi gì trả lời chả liên quan gì.

Chơi với Tiểu Tiểu Thanh một hồi.

Liễu Thanh Thanh đẩy cửa bước vào.

"Mẹ nói chuẩn bị ăn cơm, bảo anh dọn bàn đi."

Lúc nói chuyện, Liễu Thanh Thanh nhìn nhìn hai bố con đang chơi đùa với nhau.

"n, để ta làm cho."

Lục Vĩ đứng dậy.

Từ trong ngăn kéo lấy ra cốc chén, còn có khăn trải bàn, Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh giao cho Liễu Thanh Thanh, cũng đi tới hỗ trợ.

Hai người đem cái bàn ở góc tường chuyển ra giữa phòng khách, trước trải lên khăn bàn màu đỏ, lại ở phía trên đặt lên mấy cái cốc thủy tinh, đũa,....cứ như vậy, một bàn ăn chuẩn bị xong.

Tiền Vân đem đồ ăn dọn lên, Tiêu Tiểu Thanh quá nhỏ, không có phần của nàng, những người khác mỗi người một bát, tổng cộng có bốn cái.

Lục Vĩ sắp xếp.

Đặt bốn phía chỉnh tề.

"Mẹ, không phải mẹ nói tới năm giờ mới ăn cơm sao?"

Lục Dương nhìn nhìn đồng hồ.

Giờ này, mới là bốn giờ chiều a.

"Tiểu Thanh nói ngươi đói bụng, nói ăn sớm một chút, nể mặt mũi của nàng, ta mới dọn lên đấy." Tiền Vân nói ra.

"Hì hì, vẫn là Tiểu Thanh tốt nhất."

Lục Dương nói một câu buồn nôn.

Sắc mặt Liễu Thanh Thanh trở nên hồng nhuận, đem Tiểu Tiểu Thanh dỗ dành.

"Đừng ở đây nói mấy câu sến sẩm nữa, đi ra ngoài đốt pháo đi, đốt xong rồi ăn cơm."

Tiền Vân phân phó một tiếng.

Lục Dương cùng Lục Vĩ ra ngoài cửa.

Bởi vì ban ngày, không tốt để bắn pháo, vì vậy hai người đốt hai dây pháo, sau đó đi sang một bên, pháo nổ đùng đùng vang lên, tia lửa văng khắp nơi, giống như sấm đánh, quả thật không uổng phí cái tên pháo nổ...

Lục Dương cùng Lục Vĩ tranh thủ đi vào trong nhà.

Trong phòng khách.

Đồ an cũng dọn xong.

Liễu Thanh Thanh ngồi ở trên ghế, đem Tiểu Tiểu Thanh ôm vào trong ngục, hai tay nhẹ nhàng che lấy lỗ tai của tiểu nhà đầu lại, Tiểu Tiểu Thành mở to mắt, tò mò nhìn ra bên ngoài, một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại hết sức ngạc nhiên.

"Tiểu Tiểu Thanh không sợ nha."

Lục Vĩ phát hiện, hắn còn lo lắng thời điểm đốt pháo, dọa sợ cháu gái mình.

Liễu Thanh Thanh nhìn nhìn con gái, suy nghĩ một chút rồi nói ra: "Khả năng hôm nay, đều nghe tiếng pháo nổ rồi, nàng sớm thành thói quen."

"Nha đầu này, đoán chừng sau này sẽ là Hoa Mộc Lan, Mộc Quế Anh a."

Tiền Vân cười cười, trêu ghẹo nói.

"Vậy ngươi không phải là lão thái quân à."

Lục Vĩ nói tiếp một câu."

"Vậy ngươi cũng không còn?"

Tiền Vân hỏi ngược lại.

Ặc.

Lục Vĩ cảm giác mình hôm nay hơi nhiều chuyện, nói chuyện này làm gì, hắn cười cười xấu hổ, nói ra:" Nói gì vậy ,gần sang năm mới rồi."

"Đừng nói nữa, ăn cơm đi."

Tiền Vân phủi tay.

Phía ngoài tiếng pháo nổ, theo thời gian cũng dần biến mất, người một nhà vui vẻ ăn bữa cơm tất niên.

Vừa ăn, vừa trò chuyện, đến cả Tiểu Tiểu Thanh, cũng tham gia náo nhiệt, một hồi kêu ba, một hồi kêu mẹ, một hồi nói y y nha nha không ngừng, khiến mấy đại nhân trong phòng cười liên tục.

Một bữa cơm gần hai tiếng.

Đồ ăn trên bàn, đợi khi nguội lạnh mới chấm hết.

Thu dọn xong.

Thời gian đã hơn sáu giờ chiều.

Sắc trời bên ngoài đã tối.

Lục Dương ăn uống no say, nằm trên ghế salon, Tiểu Tiểu Thanh nằm ỏ bên cạnh, vẫn không nhúc nhích nhìn bố xuất thần.

Quay đầu nhìn thoáng qua.

Thấy tiểu nha đầu đang nhìn mình, Lục Dương thò tay, ở trên mặt thịt của nàng ngắt một cái.

Sau đó đem tiểu nha đầu, ôm vào ngực mình.

Lấy điện thoại từ trong túi ra.

Lục Dương nhìn nhìn.

Đổi điện thoại mới, những tin nhắn trước kia đều biến mất không thấy, bất quá, mặc dù như thế, trên điện thoại vẫn có hơn mười tin nhắn chúc tết gửi tới,ngoài trừ cực ít đồng học cấp ba, thì mấy tin nhắn khác đều là của bạn đại học, còn có Studo Tiểu Vũ cùng với nhân viên ở CCilicili.

Lục Dương mở ra.

Bất kể là ai.

Chỉ cần không phải là người quan trọng, hán đều nhắn lại một câu Năm Mới Vui vẺ.

Tuy rằng số từ có chút ít, nhưng hắn cảm thấy, làm cách này so với coppy and paste thì có thành ý hơn nhiều.

Nhìn kỹ một vòng.

Không có tin nhắn của Lữ Tiểu Vũ.

Sắp sang năm mới, nữ nhân này không phải vẫn còn tăng ca chứ.

Trong lòng âm thầm suy đoán, Lục Dương chủ động nhắn tin qua.

"Đồng học Tiểu Vũ, năm mới vui vẻ, năm mới nghỉ ngơi cho thật tốt, làm việc kết hợp với nghỉ ngơi mới có hiệu quả, cố gắng lên!(khuôn mặt cười)"

Những người khác thì không sao, đồng học Tiểu Vũ nhất định phải hảo hảo chúc, dù sao, đây cũng chính là phụ tá đắc lực nhất của hắn, công ty thiếu ai cũng được, nhưng không được thiếu Lữ Tiểu Vũ, nếu để nàng mệt hỏng, vậy sẽ không có người giúp hắn điều hành công ty.

"Giao thừa vui vẻ (khuôn mặt cười x2)"

Đây là tin nhắn Từ Thi gửi tới.

"Năm mới vui vẻ, tiểu khả ái, nhớ phải vui vẻ nha."

Lục Dương nhắn về một câu.

Đương nhiên, không thể thiếu tin nhắn của Trần hội trưởng.

"Trần Thu Nguyệt: Năm mới vui vẻ, Hoa Hoa công tử."

"Lục Dương: Đừng có kêu loạn tên anh, Trần hội trưởng."

"Trần Thu Nguyệt: Qua tết, em đến nhà anh chúc tết, thế nào?"

"Lục Dương: Đừng có giỡn..."