Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1109: Đừng Có Giỡn (1)




Đêm ba mươi, giao thừa.

Trong lòng tất cả mọi người, phải qua ngày hôm nay, mới coi như năm mới kết thúc.

Buổi chiều.

Lục Dương cùng Lục Vĩ liền dán xong câu đối từ trong ra ngoài nhà.

Tiền Vân không biết từ đâu mua được hai đèn lồng đỏ thẫm, bị Lục Vĩ treo ỏ hai bên cửa, đèn lồng đỏ tung bay trong gió, ngụ ý năm mới phát tài.

Từ chiếc thang leo xuống, Lục Vĩ nhìn thành quả của mình, hài lòng nhẹ gật đầu.

"Đem cái thang đưa cho Lý thúc đi."

Lục Dương một tay cầm thang, hướng phía nhà lão Lý bên cạnh đi tới, thời điểm bọn hắn dán câu đối, Lý thẩm có chạy tới đây, nói đợi lát nữa cho mượn cái thang dùng, Lục Dương cũng không kêu bọn họ qua lấy.

"Ai nha, cháu cần gì phải tự tay đưa tới, mà nhà cháu dán xong rồi sao?"

Lý thẩm ở trong phòng bếp, nghe động tĩnh bên ngoài, vội vàng đi ra, vẫn không quên kêu con mình một tiếng.

"Đại Xuân, còn không ra nhận thang đi."

Con trai lão Lý là Lý Ngọc Xuân vội vàng tới nhận, đem cái thang nhận lấy, gia hỏa này thân thể hư nhược vô cùng, vừa mới cầm lên, đoán chừng bởi vì sức nặng, trên tay hạ xuống, thiếu chút nữa lấy cái thang nện vào chân mình.

"Đại Xuân ca ,cẩn thận một chút."

Lục Dương nhắc nhở một câu.

Lý Ngọc Xuân cười cười xấu hổ.

"Quá nặng đi."

Lý thẩm nhịn không được thở dài.

May mắn đứa nhỏ này lên đại học, học cái gì mà lập trình, nếu như ở dưới quê, dựa vào khí lực ăn cơm, đoán chừng hắn sẽ sớm chết đói, nhìn Lục Dương kìa, cũng gầy ốm đấy, nhưng khí lực đâu yếu như vậy.

Lý thẩm hâm mộn không thôi, nếu nhi tử nhà mình bằng một nửa Lục Dương, nàng cũng không cần phải lo lắng nữa rồi, ài!

"Đại Xuân ca, Lý Thẩm nói ngươi ở Bằng Thành (Thâm Quyến) làm lập trinh viên a."

Lục Dương lên tiếng hỏi.

Hai nhà là hàng xóm, Lý Ngọc Xuân thời đi học, thường xuyên ở lại trường, sau khi tốt nghiệp đại học, cũng rất ít khi về nhà.

"Ừ."

Lý Ngọc Xuân đem cái thang dựng lên tường, nhẹ gật đầu.

"Hiện tại cạnh tranh quá lớn, không dễ làm."

"Lớn tuổi, bắt đầu lo sao?"

Lục Dương hỏi.

"ngươi cũng biết còn hỏi, nghề này, càng lớn tuổi càng khó kiếm được công việc, ta hiện tại cũng không dám đi ăn máng khác rồi." Lý Ngọc Xuân hối hận thở dài, nói tiếp:" Nghe nói ngươi cũng học Công Nghệ Thông Tin à, về sau tốt nghiệp làm lập trình viên sao?"

"Không phải."

Lục Dương trực tiếp lắc đầu.

"Vậy ngươi làm gì, hay là trở về kinh doanh cửa hàng quần áo, bản thân làm lão bản? Cái này cũng được a, bất quá, nhân cơ hội tuổi trẻ, chạy ra ngoài xông xáo một chút, dù sao ngươi cũng có đường lui."

Lý Ngọc Xuân có chút hâm mộ nói.

Hắn đối với Lục Dương cũng không phải hiểu rõ, chỉ là từ ba mẹ biết được, Lục gia hiện tại có một cửa hàng quần áo, danh khí rất lớn, ở toàn bộ huyện Thanh Sơn đứng số một số hai.

Nhà mình nếu có điều kiện như vậy, hắn cũng không cần trôi nổi bên ngoài a, người nhà còn tưởng rằng hắn tiêu sái tự tại, nhưng không biết chua sót trong đó, khả năng cũng chỉ có mình hiểu rõ.

"Tốt nghiệp còn lâu lắm, không phải vội."

Lục Dương cười cười, không có giải thích.

Bảo hắn đi làm lập trình viên.

Làm sao có thể?

Kiếp trước, khi không có lựa chọn, hắn cũng không đi con đường này, hắn cũng không muốn thời điểm mình mới tới 30, tóc trên đầu liền rụng sạch, dùng thanh xuân của mình, kiếm một chút tiền mồ hôi nước mắt.

Lấy vị dụ như lớp trưởng Ngưu Nguyên Khôi mà nói, mạnh mẽ như một con trâu, nhưng tốt nghiệp mới được ba năm, nhìn đi, đã bị tàn phá thế nào.

Lúc trước, sau khi gặp nhau ở Thượng Hải, Lục Dương đã cảm thấy may mắn cho sự lựa chọn của mình.

"Vẫn nên làm sớm quy hoạch cho tương lai, bằng không lúc tốt nghiệp lại mê mang, đúng rồi, ngành này của ngươi, tốt nghiệp cần phải làm luận văn, đến lúc đó có gì không hiểu có thể gọi cho ta."

Lý Ngọc Xuân cũng rất nhiệt tình.

"Được, cảm ơn Đại Xuân ca."

Nói một tiếng cảm tạ.

Lục Dương hướng Lý thẩm nói: "Mẹ của cháu đang chuẩn bị cơm, cháu về phụ đây, Lý thẩm, ngày mai cháu qua nhà thẩm chúc tết."

"Được được."

Lý thẩm nhiệt tình cười cười.

Còn vẫy tay tạm biệt.

Chờ Lục Dương rời đi, Lý thẩm trừng mắt nhìn con mình, có chút phẫn nộ nói.

"Đại Xuân, tiểu Dương có con gái rồi."

"Con biết."

Lý Ngọc Xuân bất đắc dĩ không thôi.

Về nhà mấy ngày, lỗ tai hắn sắp mọc kén rồi.

"Con gái Lục Dương thật đáng yêu, thật xinh đẹp..."

"n."

"Tiền Vân so với ta nhỏ hơn rất nhiều, hiện tại đã làm nãi nãi, nhà chúng ta, cũng chỉ có mình ngươi..."

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, qua hết năm, ta đi coi mắt không được sao?"

"Được được được, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, yêu cầu cũng không cần cao, gió thổi trời mưa, biết rõ phương hướng là được." Lý thẩm bổ sung một câu.

Lý Ngọc Xuân khóc không ra nước mắt.

Ta tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học chính quy, thu nhập một tháng hơn vạn, lớn lên cũng không tệ, còn không được quyền lựa chọn sao!

....

Cơm 30.

Cũng được gọi là cơm tất niên.

Nhưng mà huyện Thanh Sơn, cũng không có quy định phải ăn bữa cơm này vào buổi tối, không ít gia đình, đem bữa cơm này đặt vào giữa trưa, từ sáng đến bây giờ, tiếng pháo nổ lên đùng đùng không ngớt.

"Đây mới là bầu không khí năm mới a."

Ngửi mùi lưu huỳnh còn vươn lại trong gió.

Lục Dương lầm bầm nói.

Trong phòng bếp, Tiền Vân bận rộn, Liễu Thanh Thanh ở một bên hỗ trợ, về phần lúc nãy, Lục Dương nói về trợ giúp, cũng chỉ là lấy cớ để về mà thôi, trong phòng bếp, có mẹ cùng Liễu Thanh Thanh, hắn căn bản không xen tay vào được.

Trên nồi đất đang hầm cách thủy đấy.

Nắp nôi có mấy lỗ nhỏ, tỏa ra hơn nước còn kèm theo mùi thơm nồng đậm.

Lục Dương tìm một đôi đũa.

Lại dùng khăn mặt mở nắp ra, từ bên trong gấp ra một lát thị dê, nếm thử một miếng, thịt dê quá nóng, Lục Dương thổi vù vù vài cái, cố gắng nuốt xuống bụng.

Mùi vị quá thơm rồi.

Không hổ là món sở trường của Tiền Mẫu.

Hắn chưa nếm qua món thịt dê ở đường Nông Nghiệp, không biết mùi vị chỗ đó thế nào, có phải so với mẹ làm con tốt hơn, nhưng tính ra, nếu có hơn cũng chẳng hơn được quá nhiều.

"Bị phỏng chưa, đã nói ngươi đừng tham ăn mà."

Tiền Vân nhìn nhìn, có chút hả hê nói.

Liễu Thanh Thanh bưng tới một ly nước lạnh, đưa đến tay Lục Dương, nói: "Uống một chút đi."

"Tiểu Thanh, con quá nuông chiều hắn rồi."

Thấy thế, Tiền Vân nhịn không được nói ra.

Con mình, kiếp trước phải làm bao nhiêu chuyện tốt, mới tìm được người vợ hiền lạnh như vậy?