Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 111: Thật Là Lợi Hại




Quan Nguyệt chạy tới quầy mua ba vé xem phim.

Vốn Lục Dương muốn mua, nhưng Quan Nguyệt lại không cho, nói vừa rồi Lục Dương đã mời bọn họ ăn cơm, bây giờ phải để nàng đãi lại, không thì sẽ không chịu xem.

Ba vé xem phim không sai biệt lắm gần một trăm tệ, Lục Dương biết Quan Nguyệt có một bảo khố nhỏ, là tiền lì xì từ nhỏ đến lớn của nàng, vì vậy cũng không giành nàng trả tiền.

"Còn có một tiếng nữa?"

Nhìn thời gian trên tấm vé, khoản cách bộ phim bắt đầu con lâu.

"Đúng vậy a, hay là chúng ta đi xuống lầu chơi đi."

Vừa rồi thởi điểm lên đây, thì nhìn tầng 4 có một 'Trung tâm giải trí', trong đó có không ít trò chơi.

Nghĩ đến đây cũng là một loại giết thời gian, ba người đi xuống dưới lầu, bên trong trung tâm đã có rất nhiều người, đa số đều là người trẻ tuổi.

Đứng ở phía sau bàn nhảy AU nhìn một hồi.

Một muội tử mặc một chiếc quần ngắn đang nhảy nhiệt tình, Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh nhìn một hồi, đều không có ý định lên chơi.

"Quan Quan, chúng ta tới chơi Claw crane (gắp thú) đi."

Triệu Oánh Oánh lôi tay Quan Nguyệt chạy tới khu gắp thú, ở đây, phần lớn đều là nữ sinh, còn có vài cặp đôi đang gắp thú, thời điểm bọn họ chạy tới, vừa vặn nhìn thấy một nam sinh gắp được một bup bê thỏ, tặng cho bạn nữ, lại được bạn nữ thưởng một nụ hôn trên má.

"Các ngươi đợi một lát, ta đi đổi xu."

Lục Dương đi đến quầy thu ngân, từ trong ví lấy ra một trăm tệ, đổi thành một đống xu, đem những thứ này đưa cho Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh, nói ra: "Mọi ngươi chơi đi."

Triệu Oánh Oánh trước kia đã từng chơi trò này.

Thuần thục đưa vào một đồng tiền xu, nàng thao tung tay cầm, đợi đến lúc móc câu nhắm chuẩn vào một con búp bê, bấm nút, đáng tiếc, móc câu giống như chưa ăn cơm, hữu khí vô lực, không thể gắp búp bê lên.

"Ta cũng tới thử xem."

Quan Nguyệt đi tới máy gắp thú phía trước, cùng học phương pháp của Triệu Oánh Oánh, nàng gắp hai lần, một lần thất bại, lần thứ hai thì xém nữa móc vào dây đeo của búp bê, nhưng đáng tiếc cũng thất bại luôn.

Ở Huyện Thanh Sơn không có trò chơi này.

Đây là lần đầu tiền Quan Nguyệt chơi, nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, Lục Dương nở nụ cười.

Chơi gắp thú cần kỹ sao không?

Lục Dương cũng không biết.

Nhưng vật này chắc chắn đã bị người ta thiết lập rồi, gắp bao nhiêu lần chắc chắn sẽ có xác suất trúng một lần.

Như vậy mới bảo đảm cửa hàng có lợi nhuận, làm cho lão bản có thể kiếm được tiền, chơi trò này chủ yếu là kiếm niềm vui, nếu muốn gắp thú bán kiếm tiền thì không có khả năng, may ra có vận may nghịch thiên thì được.

Dù sao ngươi mua vĩnh viễn không thắng được người bán.

Nhìn Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh chơi.

Lục Dương quát móc câu, thấy sau bảy tám lần gấp, nó đã có khi lực hơn nhiều, dù sao các nàng chơi thua cũng gần năm mươi tệ rồi, Triệu Oánh Oánh cùng Quan Nguyệt hai tay đều trống trơn.

"Lục Dương, anh gắp qua chưa?"

Lại thêm một lần thất bại, Quan Nguyệt chạy đến bên cạnh Lục Dương, mang bộ dạng ủy khuất nhìn hắn.

"Còn thừa lại mấy xu."

Lục Dương vuốt vuốt tóc nàng.

Quan Nguyêt mở bàn tay ra, từ trong long bàn tay trắng nõn, chỉ còn năm xu ở phía trên, ở trên máy gắp thù, nàng đã gắp hai mươi lần rồi, vậy mà chưa thành công được một lần.

Lục Dương cũng có chút bất đắt dĩ.

Chỉ có thể nói do lần đầu Quan Nguyệt chơi, nên vẫn chưa quen thuộc, có nhiều lần có thể thành công, đều bị nàng lãng phí hết.

"Nhìn đây."

Lục Dương cầm năm xu dư lại, không tiết tục chơi ở máy Quan Nguyệt, hắn đi bốn phía nhìn nhìn, ở đây có rất nhiều máy gắt thú, Lục Dương nhìn từng máy có người chơi rồi bỏ đi, đến thử tửng máy một, đến lần thứ ba, hắn cuối cùng cũng gắp được một con gấu bông.

"Thế nào, anh không khoác lác chữ."

Lục Dương đem gấu bông đưa cho Quan Nguyệt.

"Anh thật lợi hại."

Thấy xung quanh không có ai để ý, Quan Nguyệt lặng lẽ tặng một nụ hôn trên má Lục Dương, Lục Dương liền đưa tay sờ sờ, may mắn, Quan Nguyệt không thích bôi son.

Còn có hai đồng xu, Lục Dương lại tới một máy gắp khác, vậy mà gắp thêm được một con.

Vận khí này cũng quá tốt rồi.

Năm đồng xu có thể bắt được hai con búp bê, so với chiến tích hai mươi lần gấp không được con nào của Quan Nguyệt, thì đây chính là kỳ tích rồi.

Quan Nguyệt bội phục không thôi, nàng cầm lấy hai con búp bê chạy tới chỗ Triệu Oánh Oánh khoe khoang.

Triệu Oánh Oánh đã dùng hết 25 xu, nhưng trên này nàng cũng chỉ được mỗi con thò búp bê, nhìn thấy Quan Nguyệt hai tay cầm hai con, kinh ngạc không thôi, nói: "Ngươi không phải nói đây là lần đâu tiên sao? Như thế nào mà lợi hại như vậy."

"Bởi vì ta thông minh."

Quan Nguyệt tỏ ra vẻ đắc ý.

Lục Dương ngừng chân, nhìn thoáng qua Quan Nguyệt, cũng không đi tới vạch trần làm gì.

Chơi lâu như vậy, hai nữ sinh đều có thu hoạch, ba ngươi ở trong trung tâm đi dạo một vòng, xem rất nhiều trò chơi cổ quái, cuối cùng Lục Dương nhắc nhở thời gian chiếu phim sắp bắt đầu, ba ngươi mới trở về tầng 5.

Kiểm phiếu vào rạp.

Ba người mua vé sớm như vậy, nên tìm được vị trí cũng không tệ, hàng thứ năm chính giữa.

Đợi một lúc, phim bắt đầu chiếu.

Không thể không nói, bộ phim này thích hợp cho mọi lứa tuổi, Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đều tập trung mà xem, đặc biệt là diễn xuất của Cát Ưu, càng làm ngươi ta tán dương không thôi.

Tiết tấu bộ phim coi như cũng được, thỉnh thoảng còn có một chút hài hước.

Hai nữ sinh đều hài lòng với bộ phim mà Lục Dương chọn.

Xem xong.

Thời gian đã không còn sớm.

Mua đồng ban ngày rất ngắn, ban đêm rất dài, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn đi.

Lục Dương trở hai nữ sinh về trường của mình, sau đó lại vội vàng trở về, hắn không có quên, ở bên trong chung cư Hoa Đình, còn có một người đang chờ.

Mở ra điện thoại.

Quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ.

Một cái do Đinh Siêu gọi tới, ba cái còn lại đều của Trần Thu Nguyệt gọi, Lục Dương không để ý đến cuộc gọi của Đinh Siêu, mà vội vàng gọi lại cho Trần Thu Nguyệt.

"Này, rốt cuộc cũng biết gọi điện cho ta rồi hã!"

"Xin lỗi, điện thoại hết pin, mới xạc song, em còn ở đó không? Anh đang ở chợ mua thức ăn, đang trên đường trở về."

"Được, cúp máy trước đây."

Xác định Trần Thu Nguyệt vẫn còn ở chung cư, Lục Dương đem xe dừng ở bên đường, đi vào chợ mua thức ăn, hai cân xương, một ít hành tây, củ tỏi, chuẩn bị về làm món sườn kho tàu.

Về đến nhà.

Trần Thu Nguyệt đang nằm trên ghế salon, mặc một bộ áo ngủ, bởi vì chung cư vẫn chưa có nhiều người vào ở, nên chưa cung cấp hệ thống sưởi, chỉ có thể mở điều hòa giữ ấm.

"Em biết nấu cơm không?"

Lục Dương hỏi Trần Thu Nguyệt.

Trần Thu Nguyệt nhỏ giọng nói ra: "Biết chút chút."

"Được, thế em đi nấu cơm đi."

Lục Dương an bài công tác cho nàng.

Về phàn bảo nàng làm đồ ăn, tốt nhất coi như bỏ đi.

Xem bộ dạng vo gạo của Trần Thu Nguyệt, Lục Dương biết rõ, cho dù nàng có biết làm món ăn, đoán chừng cũng chỉ miễn cưỡng biết làm mấy mon đơn giản, cũng không dám nhờ nàng chế biến mấy mòn sườn này, không thì nàng chà đạp nó mất.

Trần Thu Nguyệt đi vo gạo nấu cơm.

Lục Dương thì đem thịt sườn ra rửa sạch sẽ, lại trần qua nước lạnh, thuận tiện còn bỏ một tí gừng cùng hành tây vào trong.

Trần Thu Nguyệt hoàn thành công tác, liền chạy tới nhìn Lục Dương, xem động tác thuận thục của hắn, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.

Không nghĩ tới, Lục Dương còn biết làm bếp, nhìn bộ dạng còn rất thuần thục.

Khống thể so sánh về sau, thời điểm này, nam nhân biết làm cơm vẫn còn là số ít.

Trần Thu Nguyệt yên tĩnh nhìn Lục Dương, không đi quấy rầy.

Trong lòng suy nghĩ.

Nếu thời gian dừng ở khoảnh khắc này mãi mãi thì tốt rồi.

Đổ bia cùng nước vào trong nồi, chờ sôi lên, lại đổ toàn bộ nước ra ngoài, đặt chảo lên, bắt đầu xào.

Bỏ gia vị cùng nước sốt vào, Lục Dương vỗ tay một cái.

"Đợi một tiếng sau là được rồi."