Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 110: Xem Phim




"Thế nào, đồ ăn ở đây được không."

Nhìn thấy môi Quan Nguyệt đầy dầu ăn, Lục Dương rút tờ giấy đưa tới.

Quan Nguyệt nhận lây, đưa cho Triệu Oánh Oánh một tờ, sau đó lau miệng, nói ra: "Mùi vị coi như không tệ."

Triệu Oánh Oánh uống một ngụm nước ngọt, nói ra: "Nới đây thiết bị rất tốt, đầu bếp làm đồ ăn cũng rất ngon, mà không biết căn tin của các ngươi có được như ở đây không?"

Lục Dương lắc đầu.

"Căn tin chúng ta mùi vị không được lắm, so với ở đây thì còn kém xa."

Triệu Oánh Oánh cười cười, tưởng Lục Dương đang nói đùa.

Cùng lúc đó.

Ngoài cửa liền có mấy ngươi đi tới.

Trong đó còn có một người quen Lục Dương.

"Lục Dương, ngươi cũng ở đây a."

Nhìn thấy Lục Dương, ánh mắt Khương Minh sáng lên, đợi bàn bè mình ngồi xuống, liền đi tới bàn Lục Dương.

Thấy Lục Dương ngồi đối diện hai nữ sinh xinh đẹp, Khương Minh không thể không cảm thán, sinh hoạt của phú nhị đại thật tốt, lần trước cùng với Trần Thu Nguyệt, lần này thì cùng hai nữ sinh khác.

"Đúng vậy học trưởng, ngươi đến đây bàn chuyện sao?" Lục Dương cười đáp lại.

Khương Minh ừ một tiếng, còn nói thêm: "Chúng ta tới đây bàn chút chuyện về buổi tiệc của nhà trường, Lục Dương, tiết mục của ngươi ta báo lên rồi, đến lúc đó ta cỗ vũ cho người."

"Được rồi, được rồi."

Lục Dương đang phụng bồi mỹ nữ, Khương Minh cũng không có nhiều lời, hàn huyên vài câu rồi rời đi.

Đợi hắn rời đi sau đó.

Lục Dương liền phát hiện Quan Nguyệt đang nhìn hắn.

"Anh nói sẽ buổi diễn tiếc mục sao?"

Quan Nguyệt nghe được hai người đối thoại, liền hỏi.

Lục Dương chỉ có thể thừa nhận: "Đúng vậy, không có biện pháp a, khoa chúng ta quá ít người đăng ký, nên phải kéo anh cho đủ nhân số."

"Trường học của anh sẽ được nghỉ ngày mùng một tháng một?" Quan Nguyệt bộ dạng hứng thú nói ra.

Trong lòng Lục Dương có dự cảm không ổn, suy nghĩ một chút, nói ra: :"Hình như là tết tây được nghỉ một ngày, còn buổi tiệc diễn ra vào buổi tối."

"Ngày đó em tới xem anh biểu diễn được không." Quan Nguyệt chờ mong nhìn Lục Dương.

"Tiết mục của anh được xếp cuối cùng, đến lúc em xem xong thì đi về đã chậm, để anh quay video lại rồi gửi cho em xem." Lục Dương ý định ngăn cản Quan Nguyệt tới xem, hắn lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì không ổn.

Nếu Trần Thu Nguyệt biết được Quan Nguyệt, hắn có thể dỗ dàng một phen, còn để Quan Nguyệt phát hiện đối phương, thì lúc đấy triệt dể xong đời rồi.

Lục Dương biết rõ tính cách Quan Nguyệt

Nha đầu này nhìn như rất nhu nhược, bộ dạng rất ngoan ngoãn, nhưng tính cách của nàng vô cùng quật cường, nếu quyết định việc gì, cho dù sài 9 con trâu kéo cũng không được.

Lục Dương cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ kiếp trước, lần nữa mất đi nàng.

Trong lòng hắn thầm mắng mình cặn bã ngàn lần, Lục Dương lại tiết tục khuyên: "Đến lúc em xem xong tiếc mục thì ký túc xá cũng đóng cửa rồi, lúc đó em chỉ còn cách ngủ chung với anh thôi."

Lục Dương muốn dùng những lời này hù dọa nàng.

Hắn biết rõ Quan Nguyệt sợ cái này.

Ai biết bộ dạng Quan Nguyệt hoàn toàn không quan tâm, ngược lại đôi mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm, cười nói: "Em cùng Oánh Oánh đều đi, đến lúc đò thì không cần anh quan tâm, hai chúng ta ở khách sạn cạnh trường cũng được."

Nói xong, nàng bắt lấy cánh tay Triệu Oánh Oánh, khẩn cầu nói: "Oánh Oánh, ngươi nhất định phải đi cùng ta."

"Ta.."

Triệu Oánh Oánh nhìn nhìn Lục Dương, cuối cùng nhìn Quan Nguyệt khẩn cầu bên cạnh, nàng kỳ thật cũng cảm nhận được một tí, Lục Dương tựa hồ không muốn Quan Nguyệt tới đó.

"Không thành vấn đề."

Quan Nguyệt tỏ ra cao hứng, lộ ra hai chiếc răng thỏ.

"Được rồi, đến lúc đó anh gọi cho em."

Nếu còn cự tuyệt, nhất định sẽ khiến nàng hoài nghi, Lục Dương chỉ còn cách gật đầu đáp ứng, nhưng ở trong lòng, hắn đã mắng Khương Minh ngàn lần, gia hỏa này không đi chỗ khác mà họp, cứ kéo đến đây làm gì.

Ăn uống no say, Lục Dương đưa ra thẻ hội viên tính tiền.

Sau đó dưới anh mắt u oán của tiểu cô nương thu ngân mà rời đi.

"Anh dẫn em đi dạo trong trường đi?"

Quan Nguyệt kéo cánh tay Lục Dương, bộ dạng rất dính người, Triệu Oánh Oánh yên lặng theo ở phía sau, nghiễm nhiên nàng đã thành một cái bóng đèn.

Nếu tiếp tục đi dạo ở trong trường học, còn không biết sẽ gặp được bao nhiêu người, Lục Dương hủy bỏ cái đề nghị này, nói ra: "Trường học chỉ có thế này, lúc nãy đi ăn cơm cũng thăm quan gần hết rồi, để anh mang mọi người tới Wandaplazas chơi."

Hai người suy nghĩ một chút, liền tiếp nhận an bài này.

Đi bộ tới dưới lầu viện y học.

Lục Dương mở cửa xe, cho Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đi vào, hắn không có chú ý tới, tầng một đang có một muội tử, trợn mắt há hốc mồn mà nhìn hắn.

Lâm Viện Viện đang cầm một con ếch xanh trên tay, ánh mắt gắt gao nhìn ra bên ngoài.

Đợi đến lúc ba người đều lên xe, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng hô: "Giai Giai tỷ, ngươi mau đến xem.:'

"Lâm Viện Viện, đang trong giờ thí nghiệm, ngươi hô to gọi nhỏ cái gì!"

Giáo viên phụ trách thí nghiệm nhíu mày, trừng mắt nhìn Lâm Viện Viện.

Lâm Viện Viện tỏ ra ủy khuất, hướng Tống Giai vẫy tay.

Tống Giai hiếu kỳ đi tới, trên tay còn cầm một con dao giải phẫu.

"Giai Giai tỷ, ta lại nhìn thấy tên cặn bã nam kia rồi, hắn ở cũng một chỗ với hai nữ sinh, biểu hiện rất thân mất." Lâm Viện Viện đè thấp thanh âm, rồi nói ra những lời kinh hồn.

"Ngươi nói Lục Dương ở cùng hai nữ sinh, còn rất thân mật?"

Cảm giác đầu tiền của Tống Giai dĩ nhiên là không tin.

Tên kia lại có bổn sự như vậy sao?

Việc này cũng quá khoa trường đi rồi.

"Thật mà, bọn hắn ở ngoài kia kìa."

Lâm Viện Viện kịch động chỉ tay ra ngoài, con ếch trên tay bị bóp chặt kêu lên oa oa.

Tống Giai nhìn ra ngoài.

Ở ngoài chẳng có lấy một bóng người, ngay cả một con mèo cũng không có, nàng thần sắc quái dị, nói ra: "Lâm Viện Viện, có phải ngươi bị ảo giác rồi phải không."

"Không..không phải.." Lâm Viện Viện nghẹn họng, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, nói ra: "Ta thật sự thấy được, hắn mở cửa xe cho hai nữ sinh, rồi lên xe lái đi."

Tống Giai lại nhìn ra ngoài, xác thực chẳng có ai ở ngoài, lắc đầu nói :" Lâm Viện Viện, ta biết ngươi không thích Lục Dương, nhưng cũng không thể vu oan giá họa cho người khác được, thật không biết hắn làm gì mà đắc tội với ngươi, đêm qua ngươi nam mơ, còn chửi hắn là cặn bã nam."

Tống Giai có chút bó tay.

Bất quá, nghĩ lại, bản thân phải quan tâm làm gì, Lục Dương cũng không phải bạn trai của nàng, cho dù vừa nãy Lâm Viện Viện nói thật, cũng chẳng có bất kỳ quan hệ gì đến nàng.

Nhưng tại sao, nàng lại khân trương như vậy.

"Bọn hắn vừa rồi còn ở đây mà."

Lâm Viện Viện ủy khuất muốn chết, vì sao lại không tin tưởng nàng.

Phiền quá à!!!!!

----

Lái xe từ Tây Môn ra ngoài, Lục Dương mang Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đi vào phụ cận Wandaplazas.

Không biết Trần Thu Nguyệt có đi ra ngoài hay không, Lục Dương cũng không dám mang bọn họ đi dạo Tây Môn, vì vậy nơi này là lựa chọn tốt nhất.

"Ta mang các ngươi đi xem phim."

Quan Nguyệt tỏ ra vui vẻ.

"Được a, đi xem phim đi."

Đến Wanda mà không xem phim, thì sẽ thiếu một chút cảm giác vui vẻ, Lục Dương tắt điện thoại, hắn sợ Trần Thu Nguyệt sẽ gọi tới, lúc đó mà xử lý không tốt, thì sẽ loài cái đuôi ra liền, hắn chưa bao giờ nghi ngờ trực giác của nữ nhân, đặt biết là trực giác của Quan Nguyệt.

Triệu Oánh Oánh cũng đồng ý xem phim.

Rạp chiếu phim ở tầng năm, ba người bấm thang máy từ tầng hâm lên tầng năm.

"Anh thích xem phim gì?"

Quan Nguyệt hỏi Lục Dương.

Lục Dương nhìn từng tấm poster xung quanh, tháng mười hai cũng không có nhiều phim mới ra mắt, nhưng trong đó lại có một bộ phim hay, hắn chỉ vào một tấm poster, không chút do dự nói ra:"Xem phim này đi !"

Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh cùng nhìn về tấm poster.

Phim tên là

Bộ phim này do Khương Văn làm đạo diễn, mới ra mắt có vài ngày, đánh giá cũng không tệ, đặc biệt trong phim còn có ám dụ, coi xong còn phải tự hiểu.

Lục Dương nhớ ký, bộ phim này có doanh thu hơn sáu tỷ, là quán quân phòng vé của năm, ở thời đại này thì đã rất lợi hại rồi.

Kiếp trước hắn đã xem qua mạng ba lần, nhưng coi ở rạp thì đây mới là lần đầu tiên.