Tiếng xèo xèo truyền đến.
Mùi thơm đã tràn đầy căn phòng.
"Còn chưa xong sao, em đói bụng rồi."
Trần Thu Nguyệt vuốt vuốt bụng, nàng đã hỏi câu này nhiều lần rồi.
"Em đi nếm thử đi xem chín chưa."
Lục Dương cười nói.
"Được chứ?" Trần Thu Nguyệt liền đứng dậy, cất bước chạy vào phòng bếp, cầm lấy một đôi đùa liền đi tới cái chảo đang đậy nắp lại.
Lục Dương ở phía sau nhắc nhở: "Cận thận một chút kẻo bị dầu văng."
Trần Thu Nguyệt nghe vậy, liền cầm khăn mặt ở phía sau che mặt lại, đem nắp nồi mở ra, một tiếng tách văng ra ngoài, may mắn nàng đã kịp thời tránh né.
Dùng chiếc đũa gắp lên một miếng, đặt vào trong chén nhỏ, Trần Thu Nguyệt liền bắp đầu ăn.
Vù vù.
Tuy rằng bị phỏng, nhưng Trần Thu Nguyệt cũng không nhè ra.
Thời điểm kiếp trước, Lục Dương thường sống một mình, nên đã đọc qua không ít sách dạy nấu ăn, món sườn sào chua ngọt là một mon tủ của hắn.
Tuy rằng bây giờ đã trở lại thời trẻ, nhưng tay nghề vẫn còn rất cao.
"Ngon quá."
Trần Thu Nguyệt kinh ngạc nói ra.
"Được không?"
Lục Dương đi sang xem, bên trong gia vị đã thấm gần hết.
"Có lẽ được rổi, anh nếm thử đi." Trần Thu Nguyệt đem nửa miếng còn dư trong chén đưa đến trước mặt Lục Dương, Lục Dương há miệng ăn.
Nhai nhai.
Mùi vị vẫn quen thuộc như cũ, nhưng gia vị chưa ngấm gần hết.
Lục Dương nói ra: "Còn thiếu chút hỏa hầu nữa là được, tốt nhất là nên để lửa nhỏ lại, để gia vị có thể thấm hết vào trong thịt, khi đấy miệng thịt mới ngon nhất"
"Vậy còn bao lâu nữa mới xong."
Trần Thu Nguyệt nhìn qua chiếc chảo, miệng nuốt nuốt nước miếng, từ trưa đến giờ, nàng vẫn chưa ăn gì vào bụng.
"Sắp xong rồi, nếu em đói bụng thì có thể ăn trước, dù sao cũng ăn được rồi, đợi thêm tí nữa ngon hơn thôi." Lục Dương cười cười, hắn biết Trần Thu Nguyệt thèm rồi.
"Không được, em phải đợi ngon nhất mới được."
Trần Thu Nguyệt để đũa bát xuống.
Tuy rằng nói như vậy.
Nhưng lâu lâu nàng lại nhìn Lục Dương một cái, thấy hắn đang chơi điện thoại, liền lặng lẽ đi tới làm một miếng.
Lục Dương tỏ ra là mình không nhìn thấy.
Trần Thu Nguyệt lại tiếp tục bịp tai trộm chuông, tới thăm chiếc chào nhiều lần, đợi đến thời gian, Lục Dương tới mở nắp, trong chảo chỉ còn ba phần tư thịt.
"Chủ yếu là do anh làm ngon quá rồi."
Trần Thu Nguyệt có chút ngượng ngùng nói.
Lục Dương đem xương sườn đặt vào dĩa, mang lên trên,sau đó nói: "Dù sao cũng làm cho em ăn, anh đã ăn cơm rồi."
"Anh không ăn thêm một chút sao?" Trần Thu Nguyệt đem cơm mang lên: "Ăn rất ngon đấy."
"Không cần, anh hiện tại không đói bụng."
Lục Dương còn nói thêm: "Em cứ từ từ mà ăn, anh đi ngủ trước."
Ngày hôm nay là một ngày mệt mỏi với hắn, trưa thì tập thể dục với Trần Thu Nguyệt, chiều tối thì tiếp đón Quan Nguyệt, nhắm mắt lại suy nghĩ, hắn đúng là một tên cặn ba a, mơ mơ màng màng, hắn ngủ thiếp đi
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Trần Thu Nguyệt đã nằm bên cạnh hắn.
Hôm qua hắn ngủ sớm, nên cũng không biết nàng vào đây lúc nào.
Đứng dậy đi vào phòng khách.
Trên bàn mọi thứ sạch sẽ, bát đũa đồ dùng ngày hôm qua đều đã được rửa.
Nhất định là Trần Thu Nguyệt hôm qua làm rồi.
Cũng không tệ lắm.
Ở bên ngoài rửa mặt, đánh răng, lúc trở lại phòng, Trần Thu Nguyệt cũng đã tỉnh lại, đang ở trong phòng vệ sinh nơi phòng ngủ đánh răng, hai người thu thập đồ đạc, cùng quay về trường học.
-----
Trong phòng 504, Đinh Siêu như trước vẫn ở đây, đang chơi trò chơi gì đó.
"Siêu ca, lại không đi học à."
Trong phòng máy sưởi đã mở, Lục Dương cởi áo khoác ném tới đầu giường.
Đinh Siêu đang điều khiển nhân vật núp một chỗ, hắn quay đầu lại hỏi: "Lục ca, hôm qua ngươi đi đâu mà không về phòng? Có phải hay không là đi thuê phòng với mỹ nữ?"
"Ài , làm sao ngươi biết."
Lục Dương trừng mắt liếc hắn một cái.
Đinh Siêu thở dài một hơi, bộ dạng ưu thương nói: "Hôm qua ta nhìn thấy người cùng hai mỹ nữ cùng nhau đi ăn cơm, buổi tối lại không về phòng, không phải đi làm chuyện tốt thì còn gì?"
Nhìn bộ dạng buồn bã của Đinh Siêu, Lục Dương nhịn không được bật cười.
Lục Dương giải thích nói: "Đừng nghĩ lung tung, các nàng không phải ở trong trường chúng ta, ăn cơm xong ta liền đưa các nàng về trường của mình, về sao ta lại không về đây, bởi vì ta mới mua căn nhà mới."
Vốn Lục Dương đang an ủi Đinh Siêu.
Thế nhưng Đinh Siêu nghe được lời nói Lục Dương càng thêm uất ức.
"Mỹ nữ bên ngoài trường học ngươi cũng chọn xong rồi, còn mua phòng ở bên ngoài, quá đả kích người ta rồi, tại sao ông trời lại xếp ta chung một phòng với ngươi, ta không muốn sống nữa."
Đinh Siêu cảm thấy nhân sinh đần độn vô vị, không cảm thấy muốn chơi game nữa rồi.
Vì sao lại như vậy?
Không phải thượng đế nói, khi một cánh cửa đóng lại với con, thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra à? Vì sao hắn chả nhìn thấy cánh cửa nào, đừng nói là cửa sổ, ngay cả ống thông khói đều bị bịt kín hết rồi.
"Lục ca, đại ca của ta, đại ca đáng yêu của ta." Đinh Siêu muốn nắm tay Lục Dương.
Lục Dương liền lui về sau hai bước, cảnh giác nói :" Ngươi đừng có lại gần ta."
Nhìn bộ dạng ti tiện hề hề của Đinh Siêu,Lục Dương nhịn không được rùng mình một cái, gia hỏa này rốt cuộc muốn làm gì,hắn không tìm thấy bạn gái, trong nội tâm bắt đầu vặn vẹo biến thai, chuyển sang thích nam nhân sao.
"Lục ca, cứu tiểu hài tư ta đi."
Đinh Siêu cầu khẩn.
Lục Dương chống tay, thân thể lách qua, nhanh nhẹn ngồi vào bàn sách, hắn nói ra: "Siêu ca, đừng có mà vội, tin ta, khẳng định sớm muộn ngươi cũng có bạn gái."
"Thật không? vậy thì lúc nào?" Đinh Siêu tỏ ra mong chờ.
"Có lẽ vài năm sau."
Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.
Lúc đấy, trong nhà của hắn phá bỏ dời đi nơi khác, lúc đây giá nhà tăng cao, được bồi thường không ít tiền, lúc đó còn sợ gì tìm không được bạn gái. Đừng nhìn Đinh Siêu lúc này trông hắn thảm, kỳ thật hắn mới là người có hệ thống nhân sinh ngươi thắng, hơn nữa còn là nằm thắng.
Đinh Siêu đặt mông ngồi xuông ghế, hữu khí vô lực nói: "Vài năm sau đã tốt nghiệp, lúc ấy bạn gái còn gì hữu dụng."
"Siêu ca, ngươi sốt ruộc cái gì, chuyện này cũng phải từ từ, ngươi nhìn Lưu Lỗi, cùng Minh Bác đi, bọn họ lớn lên không tệ, trong nhà Lưu Lỗi còn rất nhiều tiền, bây giờ còn không phải một con cẩu độc thân sao?" Lục Dương an ủi.
"Không gióng nhau, không giống nhau, Lỗi Ca hứng thú rất nhiều thứ, duy chỉ có nữ nhân là không, Minh Bác thì chỉ muốn kiếm tiền, căn bản chẳng muốn theo đuổi nữ sinh nào cả."
Lục Dương suy nghĩ, thấy cũng đúng.
Hai tên kia đều không có suy nghĩ tìm bạn gái, Đinh Siêu thì tìm mãi không được, kỳ thật lại nói, Đinh Siêu coi như cũng được, là người Lục Thành, có rất nhiều căn nhà, chỉ cần phá bỏ một cẳn đi, là lập tức sẽ phất lên rất nhanh, duy chỉ có một khuyết điểm, lớn lên không đẹp trai lắm.
Không có biện pháp, ai bảo bây giờ vẫn là xã hội lấy mặt làm chủ.
"Lục ca, Trần Thu Nguyệt có một người bạn tên Hứa Dung Dung, ngươi có điện thoại nàng không?"
Đinh Siêu hỏi.
"Ngươi vừa ý nàng?"
Lục Dương có chút kinh ngạc, dựa theo tiêu chuẩn của Đinh Siêu, Hứa Dung Dung đáng lẽ không nằm trong tầm ngắm của hắn.
"Đúng vậy, khoa chúng ta cũng không có bao nhiêu nữ sinh, người đẹp nhất là Trần Thu Nguyệt là của ngươi rồi, cả Từ Thi cũng vậy, còn dư lại không nhiều lắm, ta nghe nói, Hứa Dung Dung vẫn chưa có bạn trai."
Đinh Siêu hiển nhiên đã sớm điều tra.
Lục Dương có chút thương cảm nhìn hắn.
Quả nhiên.
Một người bị đả kích nhiều lần, liền sẽ từ từ hạ thấp yêu cầu của mình xuống, mới đầu khai giảng, tiểu chuẩn Đinh Siêu vẫn còn rất cao, nữ sinh phải trên 8 điểm mới lọt vào tầm ngắn của hắn, bây giờ nhìn lại, chỉ cần nữ sinh trên 6 điểm là được.
Không biết nếu để thêm vài năm, có lẽ cũng chỉ còn duy nhất yêu cầu.
Còn sống là được.