Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1107: Đến Chậm (1)




"Chính các ngươi tự mình lựa chọn đi, vừa ý cái nào, liền thử một chút."

Đến cửa hàng, Lục Dương nhìn Quách Tiểu Ngọc cùng Đinh Mộng nói ra.

Hắn cũng có thể tính là nửa ông chủ, vì vậy nghiêm chỉnh đi ở trong khu quần áo nữ kiểm tra, còn quần áo thì để các nàng tự chọn.

"Ngươi không giúp chúng ta nhìn xem sao?"

Quách Tiểu Ngọc hỏi.

"Ta nhìn làm gì?" Lục Dương lắc đầu: "Mọi người cũng biết, mắt của ta bị mù, không chút gu thẩm mỹ."

"Tiểu Ngọc, không cần quản hắn, hai người chúng ta đi chọn, đợi lát nữa tính tiền gọi hắn tới."

Đinh Mộng lôi kéo tay Quách Tiểu Ngọc rời đi.

Bên này.

Ngô Bá thấy hai muội tử đi, liền lặng lẽ bu lại.

Nhìn bóng lưng hai người, hắn mặt mày hớn hở nói: "Lục ca, hai muội tử xinh đẹp này là ai, ngươi tìm được ở đâu vậy?"

"Ngươi không biết?"

Lục Dương hỏi.

"Không biết a, hôm nay là lần đầu tiên ta gặp các nàng."

Ngô Bá liền vội vàng lắc đầu.

"Nghĩ kỹ chưa?"

Lục Dương tựa cười mà không phải cười hỏi.

Hắn và Ngô Bá học chúng cấp hai cấp ba, vì vậy, Ngô Bá nhất định biết rõ Quách Tiểu Ngọc cùng Đinh Mộng đấy, xem chừng là, do hai người thay đổi quá nhiều, Ngô Bá mới không nhận ra.

Cũng không kỳ lạ.

Nếu không phải kiếp trước trong hôn lễ cậu nhỏ gặp được Quách Tiểu Ngọc, Lục Dương lần đầu gặp nàng cũng sẽ không nhận ra, với lại Đinh Mộng cũng thay đổi rất nhiều, nếu đối phương không nói tên, Lục Dương cũng không biết hai người từng là bạn học của nhau.

"Sao vậy, hay là ta cũng quen các nàng?" Ngô Bá nhanh chóng vò đầu, một lát sau, hắn từ bỏ: "Không nhớ, chưa gặp lần nào a."

"Đinh Mộng cùng Quách Tiểu Ngọc."

Lục Dương nói ra hai cái tên.

"Cái gì, Đinh Mộng....Quách Tiểu Ngọc."

Ngô Bá chấn kinh.

Tuy rằng đã qua năm sáu năm, nhưng nói tên ra, Ngô Bá còn nhớ rõ đấy, đây không phải bạn học thời cấp 2 sao?

"Trên mặt Đinh Mộng không phải có tàn nhang à?"

"Người ta không thể đi bệnh viện điều trị a"

"Không phải Quách Tiểu Ngọc ăn mặc rất quê mùa sao?"

"Người ta thay đổi phong cách của mình không được à?"

"Móa!"

Ngô Bá nhịn không được mắng một tiếng.

"Sớm biết sau này bọn họ như vậy, ta..."

"Ta cái gì?"

Lục Dương liếc mắt nhìn hắn.

"Ngươi sẽ không phải muốn làm chuyện có lỗi với Diệu Hồng đi?"

Ngô Bá vội vàng quay đầu, nhìn thoáng qua phương hướng quầy thu ngân, hoàn hảo, Diệu Hồng vẫn còn bận rộn, không để ý tới bên này, hắn hít vào một hơi, nói ra: "Ta nói giỡn, giỡn đấy, bất quá, Lục ca, ngươi làm vậy cũng không đúng a, ngươi đây là chỉ có quan đốt đèn, không cho dân thắp đèn đi."

"Ai bảo ngươi làm dân chúng?"

Lục Dương bình tĩnh nói.

Ngô Bá nghe xong buồn bực không thôi.

Mẹ kiếp.

Dựa vào cái gì a.

Bản thân vì một Diệu Hồng mà vất vả truy cầu bấy lâu, Lục Dương thì không làm gì cũng được nữ sinh ưa thích, không phải hắn chỉ hơi đẹp trai thôi sao, da cũng chỉ trắng hơn một chút, tiền nhiều hơn một chút, thành tích học tập tốt hơn một chút, thì còn có gì hơn người khác...

Trong lòng Ngô Bá âm thầm phàn nàn.

Nhưng nhìn thấy Lục Dương lấy điện thoại ra, hắn vẫn hỏi một câu: "Ngươi đổi điện thoại rồi hả?"

"Điện thoại trước rơi vào trong nước, không khởi động được nữa."

Lục Dương giải thích một câu.

Ngô Bá nhớ lại, Lục Dương mấy ngày hôm trước nhảy vào sông cứu người, không nghĩ tới lại làm hư điện thoại, tổn thất này có chút lớn a, trong lòng Ngô Bá âm thầm bội phục, đổi lại là há, tuy rằng cũng sẽ tìm cách cứu người, nhưng khẳng định không quyết đoán được như Lục Dương.

Huynh đệ của hắn, tuy đời sống cá nhân hơi lằng nhằng một chút, nhưng là một hán tử chân chính a.

"Ta nghe điện thoại đã."

Thần sắc Lục Dương cổ quái nhìn thoáng qua Ngô Bá, gia hỏa này đang thân du vật ngoại, không biết suy nghĩ cái gì.

"Ách, hảo hảo."

Nhìn thoáng qua cửa hàng, Quách Tiểu Ngọc cùng Đinh Mộng không biết chạy đi đâu, hắn đi tới lan can, nhấn nghe điện thoại,

"Đồng học Tiểu Vũ, chúc mừng năm mới."

Cuộc gọi là do Lữ Tiểu Vũ đánh tới.

"Ngươi cũng vậy."'

Thái độ Lữ Tiểu Vũ vẫn kiêu ngạo như cũ.

Nói tiếp: "Ngươi về quê chưa?"

"Về rồi a.''

"n."

"Đồng học Tiểu Vũ, ngươi gọi điện cho ta làm gì vậy?"

"Là như vậy, ta vừa rồi nhận được tin tức, chúng ta đã đấu giá thành công khung giờ vàng quảng cáo trên CCTV."

Giọng nói của Lữ Tiểu Vũ hơi chút kích động.

Làm CEO nhiều năm như vậy, dưới một người trên vạn người, nhân viên dưới tay phải mấy nghìn người, Lữ Tiểu Vũ lúc này đã không còn như lúc trước, là một thiếu nữ ngây ngô bị Lục Dương hố đi làm không công.

Có thể làm cho nàng kích động như vậy, hơn nữa còn gọi điện thông báo cho Lục Dương, nói rõ chuyện này rất có ý nghĩ trọng đại đấy.

Nghe được Lữ Tiểu Vũ nói vậy.

Trên mặt Lục Dương cũng lộ ra tia mỉm cười.

Hắn nói ra: "Như vậy, lễ hội chào mừng năm mới năm nay, có thể nhìn thấy quảng cáo của công ty chúng ta hả?"

"Ừ."

"Quảng cáo của chúng ta có cần thay đổi gì không?"

"Toàn bộ được thông qua."

"Vậy thì tốt rồi."

...

Có thể bởi vì vui vẻ, Lữ Tiểu Vũ lần này gọi điện cũng không tắt máy sớm, nàng còn hàn huyên một hồi với Lục Dương, còn hỏi tình huống trong nhà.

Khi biết được Lục Dương đang đi dạo phố.

Đồng học Tiểu Vũ hâm mộ không thôi.

Nàng vẫn còn ở công ty tăng ca đây này.

Vì vậy đồng học Tiểu Vũ thở phì phì cúp điện thoại.

...

"Lại là một muội tử khác?"

Ngô Bá tuy không nghe được rõ ràng trong điện thoại nói gì, nhưng vẫn có thể nghe được, đối phương là một nữ sinh, thanh âm khá kiêu ngạo.

"Nghĩ cái gì vậy, là đồng sự trong công ty của ta." Lục Dương tắt điện thoại, vứt vào trong túi áo.

Hắn nhìn xa xa.

Quách Tiểu Ngọc cùng Đinh Mộng đã chọn xong quần áo, đang đi tới đây.

Lục Dương kêu theo Ngô Bá, hai người đi tới nghênh tiếp.

"Nhanh như vậy sao?"

Nhìn quấn áo trên tay hai người, Lục Dương hơi hơi kinh ngạc nói.

Không phải nói, nữ sinh đi dạo phố đều rất phiền toái sao, nhưng lúc này mới qua được bao lâu chứ.

Vừa rồi nói chuyện điện thoại cũng tầm hai mươi phút, tính ra nãy giờ còn chưa đến được nửa tiếng.

"Ừ, chọn xong rồi, đều ở đây cả."'

Quách Tiểu Ngọc trả về một tiếng.

Nàng chọn chính là một chiếc ao lông màu đỏ nhạt, Đinh Mộng cũng chọn một cái áo lông màu trắng.

"Sao không chọn thêm mấy cái nữa."

Lục Dương nhìn nhìn sau đó hỏi.

"Đây không phải là Tiểu Ngọc muốn tiếp kiệm tiền cho ngươi sao?" Đinh Mộng cười khanh khách nói.

Lục Dương nhìn thoáng qua Quách Tiểu Ngọc, cười nói: "Hoàn toàn không cần đâu, lợi nhuận của cửa hàng này rất cao đấy, cho dù chiết khấu cho các ngươi 10%, ta cũng không lỗ mấy đồng."

"Nào có người nào làm sinh y như ngươi, cái gì cũng dám nói a."

Đinh Mộng lẽ lười một cái ,kinh ngạc nói.

Lục Dương tự nhiên là đang nói đùa.

10%, cho dù nhập hàng trực tiếp từ cửa hàng Hằng Nguyên, Lục Dương cũng bị lỗ đấy.

"Vị này các ngươi có quen không?"

Lục Dương chỉ chỉ Ngô Bá.

Ngô Bá ừ một tiếng, ưỡng ngực.

"Đây không phải Bá Ngốc sao?"

Đinh Mộng cẩn thận đánh giá Ngô Bá, sau đó bật thốt nói ra.

"Ngô Bá."

Quách Tiểu Ngọc cũng mở miệng.

Bị hai người nhìn một cái liền nhận ra, Ngô Bá rất vui vẻ, xem ra nhân khí của mình coi như cũng được, bạn học thời sơ trung đến lúc này còn chưa quên tên.

Ngô Bá cười cười ngây ngô hai tiếng.

"Bạn học cũ, đã lâu không gặp."