Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1106: Lịch Sử Đen Tối (2)




Mình Tiểu Tiểu Thanh hắn còn chưa đối phó nổi, không nghĩ tới người ta lại đưa thêm một đứa con gái nuôi.

Lục Dương nhìn nhìn Đậu Bao.

Nha đầu tội nghiệp nhìn hắn.

"Đề nghị này không tệ, Tiểu Dương, cháu nhận đi."

Lão Lý hàng xóm cười ha hả nói.

Sau đó bị Lý thẩm nện cho hai quyền, lôi ra ngoài.

Người xem náo nhiệt vĩnh viễn không sợ lớn chuyện.

"Đúng vậy a, nha đầu này cũng thật dễ thương, làm con gái nuôi cũng không tệ, Tiền Vân, tranh thủ gật đầu đồng ý đi, được một cô cháu gái ngươi không cao hứng sao?"

"Lão Lục, ngươi tránh đi đâu vậy, tỏ thái độ đi a."

Nhìn người bốn phía đổ thêm dầu vào lửa.

Tiền Vân nói ra: "Tiểu Dương còn là sinh viên, sao có thể nhận con gái nuôi, hay là thôi đi."

"Tính cái gì, con gái cũng có rồi, có thêm cô con gái nữa còn sợ sao?"

Người biết rõ nội tình nói.

Tiền Gia nhiều thêm một tiểu nha đầu, ở phụ cận đã sớm truyền ra.

"Nhiều thêm cô con gái nữa cũng tốt."'

"Tiểu cô nương này thật đáng yêu, ta cũng muốn có a."

Tiền Vân bị nói cho không biết đáp lại sao.

Chỉ là hung hăng trợn mắt nhìn Lục Dương.

Ý tứ rất đơn giản, chuyện cửa ngươi, chính ngươi đi giải quyết, lão nương mặc kệ!

"Con gái nuôi thi thồi, coi như nhận làm muội muội nuôi đi, ta mới vừa vặn hai mươi, có con gái lớn như vậy, còn sợ người ta hiểu lầm."

Lục Dương đưa ra một đề nghị dung hoa.

Dù sao chỉ là hư danh, không sao cả

Đương nhiên.

Cha nuôi khẳng định không được.

Cái từ ngữ này cũng quá xấu rồi./

"Được được được, ca ca thì ca ca."

Nam nhân cũng không lằng nhằng, vội vàng bế Đậu Bao lên.

Đậu Bao nhu thuận kêu một tiếng ca ca.

.....

20 phút sau.

Gia đình Đậu Bao mới rời đi, đám người xung quanh thấy vậy cũng không tản, từng người lôi kéo Tiền Vân cùng Lục Vĩ trò chuyện, hỏi quá trình tình huống trong đó.

Tiền Vân từng nghe Lục Dương kể qua, cũng không giấu giếm, đem sự tình mình biết nói ra ngoài.

Nhìn mọi người bàn chuyện với nhau, Lục Dương chuẩn bị quay người đi vào trong nhà.

Đột nhiên nghe thấy có người kêu tên của mình.

"Lục Dương."

Hắn nhìn lại.

Trên mặt hiện lên tia mỉm cười.

"Là ngươi a, Tiểu Ngọc, ngươi sao lại tới đây?"

Nói chuyện không phải ai khác, chính là chất nữ Quách Tuệ, cũng là đồng học thời cấp 2 của Lục Dương, Quách Tiểu Ngọc, bên cạnh nàng còn có một nữ sinh khá xinh đẹp, nhưng Lục Dương không có ấn tượng.

"Làm sao vậy? Ta không thể tới sao? Người ngày hôm qua còn không phải nói, muốn mời ta đến nhà ngươi sao?"

Quách Tiểu Ngọc chu miệng.

Nữ sinh ở bên cạnh, cũng tò mò đánh giá Lục Dương.

Trong mắt có hoài nghi, cũng có chút kinh ngạc.,

Hàng xóm bốn phía thấy một cảnh này, tính hóng chuyện của mọi người một lần nữa cháy lên, Tiền Vân không thể không giải thích, Quách Tiểu Ngọc là chất nữ em dâu nàng, hai nhà là thân thích.

Sau đó nghe những người khác nói, khiến nàng thiếu chút nữa thổ huyết.

"Cô nương này không tệ a, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa đấy."

"Lớn lên không tệ, bộ dạng rất duyên dáng."

"Chất nữ ruột a, cũng không phải họ hàng thân thích, thân càng thêm thân cũng được"

"Ta thấy rất hợp với Tiểu Dương đấy."

...

Những người hàng xóm này nói chuyện, cũng không tránh mặt người khác.

Quách Tiểu Ngọc nghe đỏ bừng cả mặt.

Nữ sinh đi theo với nàng cũng nhịn không được trợn tròn mắt.

"Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Lục Dương tranh thủ thời gian kêu Quách Tiểu Ngọc rời khỏi nơi này.

Ba người cùng nhau đi đến bờ sông, lúc này mới an tĩnh lại.

Thấy Quách Tiểu Ngọc không nói tiếng nào, còn đỏ mặt, Lục Dương nói ra: "Tiểu Ngọc, mấy người vừa rồi nói đùa đấy, ngươi đừng coi là thật a."

"n."

Quách Tiểu Ngọc nhẹ gật đầu.

Bộ dạng có chút thất lạc.

Nữ sinh ở một bên cười dịu dàng nhìn Lục Dương, nói ra: "Đại anh hùng, ngươi không nhớ ta sao?"

"Ngươi là?"

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Nữ sinh này hắn quả thật không nhớ rõ, lúc đầu còn tưởng khuê mật của Quách Tiểu Ngọc, không nghĩ tới cũng nhận biết mình.

Hắn cẩn thận đánh giá một hồi.

Vẫn là không nhận ra.

"Ta là Đinh Mông a, ngươi quên rồi sao."

Nữ sinh cắn răng nói ra, có chút tức giận.

"Đại biểu lớp tiếng Anh!"

Nghe được cái tên này, trong đầu Lục Dương hiện lên một dáng người thấp bé, nha đầu trên mặt tràn đầy tàn nhang, lúc ấy nữ sinh này là đại biểu trong lớp tiếng Anh, là bạn cùng bàn Quách Tiểu Ngọc, bài tập tiếng Anh của Lục Dương, đều do nàng làm dùm đấy.

Đương nhiên.

Phải trao đổi đấy, chính là Lục Dương phải đãi nàng uống nước.

Lúc kia, tiền tiêu vặt của Lục Dương tương đối dư dả.

"Nhớ ra rồi sao, ta còn tưởng rằng, trong lòng ngươi chỉ có Tiểu Ngọc đấy." Đinh Mông che miệng cười cười.

Nghiêm túc nhìn Đinh Mông.

Lục Dương nhịn không được cảm thán.

"Nữ sinh 18 liền thay đổi, nói đi, có phải ngươi đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi không?"

Thời điểm sơ trung.

Quách Tiểu Ngọc là một nha đầu quê mùa, đeo kính gọng đen, còn nhát gan. Đinh Mộng cũng không khác biệt, tương mạo ở trong lớp chỉ có thể xếp vào hàng trung đẳng, còn có tàng nhăng lấm tấm, bất quá, Đinh Mộng lúc đó tự tin hơn nhiều, ví dụ như giúp Lục Dương làm bài tập, Lục Dương phải mua nước cho nàng.

"Mở miệng liền không nói gì hay, người nào đi phẫu thuật thẩm mỹ hã?"

Đinh Mộng có chút tức giận, đưa tay nện lên người Lục Dương một cái, xong nàng thấy hàng động này hơi có vẻ thân mật, lặng lẽ nhìn thoáng qua Quách Tiểu Ngọc, thối lui qua một bên.

"Vậy các ngươi ăn phải Tiên Đan sao? Sao lại càng lớn càng trở nên xinh đẹp như vậy."

Lục Dương cũng rất bất đắc dĩ.

Quách Tiểu Ngọc thay đổi, biến đẹp hắn cũng biết đấy.

Nhưng Đinh Mộng, kiếp trước còn chưa từng xuất hiện trước mặt hắn.

"Đúng vậy, chúng ta đều ăn được Tiên Đan." Đinh Mộng cười đùa một tiếng, còn nói thêm: "Ngươi cũng không giống lúc trước, từ lúc nào dũng mãnh như vậy, mùa đông nhảy vào sông cứu người, thật làm cho người ta lau mắt mà nhìn."

Nghe lời này.

Lục Dương liền biết rõ, thời điểm gia đình Đậu Bao tới cảm tạ, hai nàng cũng đứng ở phía sau hóng chuyện đấy.

Hắn cười cười, nói ra: "Ta vẫn luôn dũng mãnh như vậy mà."

"Đúng không? Thời điểm viết tiểu thuyết sắc bị lão sư tịch thu, ngươi cũng dũng mãnh như vậy đấy." Lông mi Đinh Mộng chớp chớp, không chút lưu tình đem lịch sử đen tối của Lục Dương nói ra.

"Cái gì mà tiểu thuyết sắc, là tiểu thuyết Đô Thị, ngươi hiểu không?"

"Đúng không?"

"Ách, tiểu thuyết đô thị lúc đó, đều phải có chút 18..."

Lục Dương có chút vô lực nói.

Tuy rằng hắn quên mất nội dung bên trong tiểu thuyết thế nào, nhưng cũng nhớ mang máng, tiểu thuyết của hắn lúc đó viết vô cùng bạo lực, quả thật chính là bại hoại của thiếu niên a.

"Hừ!"

Đinh Mộng cười lạnh một tiếng.

Lục Dương cuối cùng cũng biết rõ, vì sao người khác lại muốn che giấu lịch sử của mình, bởi vì nếu bị người khác nói ra, đều rất lúng túng, hắn vội vàng thay đổi chủ đề, hỏi: "Sao các ngươi lại đi chung với nhau."

"Ta cùng Đinh Mộng ở cùng một cư xá a, hôm nay chúng ta tính đi dạo phố, thời điểm đi ngang qua nhà ngươi, nhìn thấy nhiều người như vậy, liền tới nhìn xem, sau đó phát hiện sự tích anh hùng của ngươi."

Quách Tiểu Ngọc giải thích.

Dạo phố?

Đi ngang qua nhà ta?

Lục Dương nhịn không được lắc đầu, có ai đi dạo phố vùng ngoại ô, cái này tuyệt đối là lý do bịa ra cho có.

"Tiểu Ngọc cố ý bắt xe tới đây, nói nhìn xem ngươi có nhà không."

Đinh Mộng trực tiếp ở một bên vạch trần.

Quách Tiểu Ngọc tức giận không thôi, đuổi theo Đinh Mộng đánh vài cái.

Đinh Mộng vòng quang Lục Dương hai vòng, Quách Tiểu Ngọc sợ đập phải Lục Dương, chỉ đành dừng lại.

"Các ngươi mua đồ tết chưa?"

Lục Dương hỏi.

"Chuẩn bị đi mua."

Quách Tiểu Ngọc nói ra.

"Vậy thì vừa hay, ta mang các ngươi đi xem, trực tiếp tới cửa hàng Hằng Nguyên mua đi, đi theo với ta có thể được giảm giá."

Đinh Mộng nhếch miệng: "Ngươi không phải thiếu gia của cửa hàng Hằng Nguyên sao? Đi theo ngươi chỉ được giảm giá."

"Giảm giá thì làm sao?"

Lục Dương nói ra.

"Cũng được a, hì hì."

Đinh Mộng vui vẻ cười cười.