"Sư tỷ của trò suốt ngày chạy ra ngoài, cũng không biết bận chuyện gì, dịp này cũng chỉ về nhà hai lần, sư mẫu của ngươi có chút hối hận khi để nàng đi làm minh tinh rồi."
Ngữ khí Y Sung ai oán nói.
Làm cha mẹ chính là như vậy, lúc con gái ở nhà, phiền không tả được, nhưng một khi đi xa, liền bắt đầu lo lắng.
"Sư tỷ học ngành này, nhất định muốn trở thành mình tinh rồi."
Lục Dương bật máy tính lên, tìm tin tức về Y Thanh.
Nhìn nhìn động thái gần đây của nàng.
Y Sung thở dài: "Sư tỷ của ngươi quá trẻ tuổi, sớm thành danh như vậy, cũng không phải chuyện gì tốt, nàng hiện tại nhân khí rất cao, nhưng không có tác phẩm riêng gì cả."
"Sư tỷ mới nổi danh được bao lâu, không có tác phẩm không phải điều rất bình thường sao, bất quá, lúc trước không có, cũng không có nghĩa sau này sẽ không, nữ chính trong kịch bản của trò, không phải lấy sư tỷ làm hình mẫu sao?"
Lục Dương nói ra.
"Tiểu Dương, kịch bản không thể làm ẩu, lần này ngươi chính là chế tác lớn, ta thấy phần diễn của nhân vật nữ chính rất nặng, sư tỷ của ngươi chỉ là người mới, không có kinh nghiệm, không thể diễn nổi nhân vật này.,"
Y Sung thận trọng nói ra.
Kỳ thật thời điểm xem kịch bả, hắn đã có chút hoài nghi nhưng còn chưa xác định.
Dù sao.
Trên kịch bản cũng không chỉ mặt gọi tên ai tới đóng nữ chính.
Lục Dương muốn đem nữ chính đưa cho con gái mình, trong lòng Y Sung rất vui vẻ, nhưng cũng không thể tiếp nhận chủ ý này.
"Lão sư, thầy quá coi thường sư tỷ rồi, ta cảm thấy được sư tỷ đóng vai này không thành vấn đề, coi như hơi kém một chút, còn không phải có đạo diễn sao, hơn nữa bộ phim này cũng không cần vội, chậm rãi quay phim là được rồi."
Lục Dương hoàn toàn không quan tâm.
"Ngươi a, giúp đỡ sư tỷ nhiều lắm."
Y Sung cảm thán một câu.
Nếu không có đồ đệ của mình đứng sau lưng giúp đỡ, Y Sung quả thật lo lắng con gái ở trong giới giải trí này chạy loạn. Ông mặc dù là giáo sư, biên kịch nổi tiếng, nhưng mấy thân phận này, quả thật không bảo vệ nổi con gái.
Địa vị biên kịch trong giới giải trí, quả thật nửa cao nửa thấp a.
"Là điều nên làm ."
Cuộc gọi này diễn ra thật lâu, trong lúc đó, Y Sung đưa ra rất nhiều lời đề nghị, Lục Dương mở laptop, toàn bộ đều ghi chép xuống, những thứ này đều là suy nghĩ của Y Sung khi đọc xong đại cương, viết lại, đợi sau này sáng tác kịch bản chính thức sẽ có trợ giúp rất lớn.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm huyền náo.
Lục Dương mới cúp điên thoại.
Đi ra.
Ngoài cửa tụ tập một đám người, nhìn có vẻ khá khua chiêng gõ trống đấy.
Tiền Vân cùng Lục Vĩ cũng không ở trong sân, hẳn chạy ra ngoài xem náo nhiệt.
Ra ngoài.
Bên ngoài cửa đứng một đám người, Lục Dương mới biết được những người này tới đây làm gì.
Trong đám người, có một trung niên nam nhân ôm một đứa bé, đang ở trước mặt Tiền Vân cùng Lục Vĩ cảm tạ.
"Ca ca."'
Tiểu cô nương bị ôm lấy, nhìn thấy Lục Dương đi ra thì kêu một tiếng.
Mọi người nghe vậy, đồng loạt nhìn lại.
Lục Dương chỉ có thể cười cười ngượng ngùng, đi tới.
"Đậu Bao, chính là vị ca ca này cứu con sao?"
Nam nhân đặt nữ hài xuống.
Nữ hài nhẹ gật đầu.
Nam nhân trung niên vội vàng đi tới trước mặt Lục Dương, đầu gối nghiêng một cái, ý định quỳ xuống, bất quá, Lục Dương tay nhanh mắt lẹ cản lại, đem nam nhân đỡ lại.
Lục Dương nói ra: "Đầu gối đàn ông có vàng, không cần phải như vậy, anh là bố của Đậu Bạo đi."
"Ừ, ta là bố của Đậu Bao, cảm ơn cậu, nếu không phải có cậu, ta liền không có cơ hội gặp con gái rồi."
Thần sắc nam nhân kích động.
Nữ nhân ở một bên cũng cúi đầu.
Đâu cũng là lần đầu bọn hắn gặp được ân nhân cứu mạng con gái.
"Cảm ơn cậu đã cứu mạng Đầu Bao."
Người phụ nữ cảm kích nói.
"Không có việc gì, không có việc gì, Đậu Bao không có chuyện gì thì tót rồi, đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
Lục Dương hỏi.
"Kiểm tra rồi, bác sĩ nói, chỉ là hơi sợ hãi một chút, mấy ngày hôm trước còn nằm mơ thấy ác mộng, gần đây đỡ hơn nhiều." Nữ nhân mở miệng nói.
"Đậu Bao không phải sợ, về sau ngàn vạn lần đừng ham chơi nữa, đem ba ba mụ mụ em dọa sợ đấy."
Lục Dương ngồi xổm xuống, sờ lên khuôn mặt của tiểu cô nương.
Ngoài cửa náo nhiệt như vậy, hàng xóm bốn phía cũng biết tin, cả đám đều vây qua, nghe đối thoại của mấy người, liền biết ngọn nguồn sự tình.
Bọn hắn đều nghe nói qua, mấy ngày hôm trước có hài tử rơi xuống sông Tiểu Hoàng, bị một người thanh niên cứu lên, nhưng không nghĩ tới, người anh hùng này, lại là hàng xóm của mình.
Người khác đến tận cửa đệ cảm tạ, tự nhiên không giả được.,
Những người khác thấy vậy đều vui mừng không thôi.
Sau khi hỏi thăm tình huống, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lục Dương không còn giống trước đây, thay vào đó là ánh mắt sùng bái anh hùng.
Thừa dịp Lục Dương cùng tiểu cô nương nói chuyện.
Phụ thân Đậu Bao từ trong túi tiền, lấy ra một phong bao lì xì, sau khi thấy Lục Dương đứng dậy, liền nhét vào tay của hắn.
"Chút tiền này là tâm ý của ta cùng mẹ Đậu Bao, không nhiều, cậu nhận lấy đi."
Nam nhân rất thành khẩn, cũng rất khách khí.
Lục Dương lắc đầu, đem lì xì đẩy về: "Ta cứu người không phải vì tiền, hơn nữa, ta cũng không thiếu tiền, những thứ này, anh để lại mùa đồ tết cho hài tử đi."
Từ cách ăn mặc có thể nhìn ra.
Người nhà này cũng không phải loại giàu có.
Những phong bao lì xì họ đưa rất phồng đấy, ít nhất cũng phải có một hai vạn, có thể xuất ra nhiều tiền như vậy, lại đến cửa cạm ta, có thể nhìn ra được, đối phương là người có ơn tất báo.
So với mấy người khác, sau khi được cứu rồi, quay đầu liền phủi sạch mối quan hên, hơn nữa còn lấy oán trả ơn, gia đình này nhìn thì đã hơn mấy người khác gấp mấy trăm lần.
"Nhà ta không thiếu tiền, ngươi thu lại đi"
Tiền Vân cũng tiến lên, ngăn cản lại, lấy lì xì nhét vào tay mẫn thân hài tử.
Nhìn ra, người một nhà Lục Dương thật sự không muốn nhận tiền, hàng xóm bốn phía cũng mở miệng.
Lão Lý sát vách đứng ở một bên ,nói ra: "Nhà bọn họ không thiếu tiền đâu, ngươi biết cửa hàng trang phục Hàng Nguyên lớn nhất thị trấn chứ, chính là nhà bọn họ mở đấy, đại lão bản, không thiếu tiền."
"Biết rõ, biết rõ, mấy ngày hôm trước chúng ta còn đi dạo qua."
Nam nhân kinh hỉ nói.
Hắn không nghĩ tới, một nhà ân nhân lại có tiền như vậy.
Cửa hàng trang phục Hằng Nguyên đương nhiên bọn họ biết rõ, là cửa hàng bán quần áo lớn nhất huyện thành, cũng là nơi có sinh ý tốt nhất, rất nhiều quấn áo ở trong cửa hàng được nhà xưởng Hằng Nguyên sản xuất, giá cả vô cùng tiện nghi.
Nếu là đại lão bản Hằng Nguyên, vậy khẳng định không thiếu tiền, nam nhân xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng mới thu lại lì xì.
Nhưng lại cảm thấy, trong lòng còn có chút áy náy, không biết đền bù thế nào.
Người xùng quang càng ngày càng nhiều.
Có người ở tận đằng xa, cũng chạy tới vây xem, không thể không nói, Trung Quốc không thiếu nhất...người thích hóng chuyện, Lục Dương bất đắc dĩ cười cười.
Nhà mình, ít thì nửa năm, nhiều thì mấy năm, thế nào cũng bị người khác đàm luận.
"n nhân, cậu cứu được mệnh Đậu Bao, vậy thì để Đậu Bao nhận cậu làm cha nuôi đi, về sau, khi cậu gia đì, Đậu Bao cũng có thể chiếu cố cho cậu, dù sao mạng của nàng cũng do cậu cứu."
Phụ thân Đậu Bao đề nghị.
Hắn muốn dùng biện pháp này, để đền bù mắc nợ.
Khóe miệng Lục Dương co lại.
Yêu cầu này hắn chưa bao giờ nghĩ tới đấy.
Cha nuôi?
Nói đùa gì vậy?.