Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1104: Mượn Tiền (2)




"Ài, đệ muội, ngươi không biết rồi, tiền kiếm được trong những năm gần đây tiêu cũng gần hết a, không nói đến mấy thứ khác, chỉ mình Tiểu Manh, ở Lục Thành công tác, ta phải mua nhà mua xe cho nàng, chuyện này cần bao nhiêu tiền a, còn có Văn Văn, hiện tại cũng là thời điểm tiêu tiền, nhà ta thế nào các ngươi cũng không phải không biết, tiền lời không có, công ty còn chưa phá sản là may rồi, nói gì đến tiền gửi ngân hàng."

Lục Vệ Quốc khóc lóc thảm thiết.

Tiếp theo lại đánh bài tình cảm.

"Giữa huynh đệ chúng ta, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, ngươi bây giờ có cửa hàng quần áo lớn như vậy, lợi nhuận một năm hẳn trên một triệu đi, cũng chỉ ba trăm ngàn, nếu kinh doanh lời, hai ba năm có thể trả cho ngươi."

"Vậy thì thua lỗ thì sao?"

Tiền Vân hỏi lại.

Sắc mặt Lục Vệ Quốc cứng đờ.

"Ta không phải nói, sẽ không có chuyện kinh doanh lỗ sao!"

"Việc kinh doanh ai có thể nói trước, nếu có lời không có lỗ, vậy tất cả đều không phải chạy đi làm lão bản rồi sao, đều nói cứu gấp không cứu nghèo, tiền này chúng ta không thể cho ngươi mượn được." Tiền Vân trực tiếp quyết đoán nói.

Lục Vệ Quốc không cam lòng, lại nhìn Lục Vĩ.

"Nhị đệ."

Lục Vĩ hơi ngẩng đầu, nói ra: "Trong nhà này em nghe Tiểu Vân ."

Sắc mặt Lục Vệ Quốc trở nên đen thui.

Hắn không nghĩ tới, bản thân tới mượn tiền kinh doanh lại bị cự tuyệt.

Đối với một người sĩ diện như Lục Vệ Quốc, đây quả thực là sỉ nhục, thời điểm nhà hắn có tiền, căn bản không để nhà Lục Vĩ trong mắt, hôm nay lại trái ngược.

"Thật đúng là huynh đệ this huynh đệ that, chút việc nhỏ này mà cũng không giúp đỡ, lần này ta thật sự đến nhầm nhà rồi."

Nói một câu châm chọc, Lục Vệ Quốc đứng dậy, phấy tay áo bỏ đi.

Lục Vĩ ngược lại còn đứng dậy đi theo tiễn đưa.

Lục Dương cùng Tiên Vân giả bộ không nhìn thấy.

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng nổ xe, Lục Vệ Quốc lái xe rời đi.

Mẫu tử hai người nhìn nhau một cái, đều lộ ra dáng cười cười.

Sau khi Lục Vĩ vào cửa, Tiền Vân hừ một tiếng, nói ra: "Nếu ta không có ở nhà, ngươi sẽ không đáp ứng cho hắn mượn tiền chứ."

"Làm sao có thể!"

Lục Vĩ liền vội vàng lắc đầu.

Tiền Vân đứng dậy, tiếp tục nói: "Ngươi còn nhớ sau khi kết hôn về, trong nhà quá nghèo, mỗi ngày đều ăn cháo loãng với dưa muối đấy, thời điểm ta mang thai tiểu Dương, ngươi đi ra ngoài làm công, hướng hắn mượn hai mươi tệ làm lộ phí cũng không cho, còn trào phúng ngươi một trận."

"Ài, chuyện này bà vẫn còn nhớ sao."

Lục Vĩ bất đắc dĩ không thôi.

Tiền Vân lạnh giọng nói ra: "Nhớ chứ, đương nhiên phải nhớ, cả đời này ta không quên được, nếu không phải ra ngoài ở riêng, hắn làm sao chiếm được căn nhà kia chứ, lúc chúng ta trở về đến cả tiền lộ phí cũng không cho. Làm đại ca, không giúp thì cũng được, còn ngồi châm chọc người khác, có người đại ca vậy sao?"

"Ta biết, ta biết."

Lục Vĩ vội vàng gật đầu, hắn biết rõ vợ đối với việc này, còn canh cánh trong lòng.

Tiền Vân còn có chút tức giận, tiếp tục nói: "Còn nữa, ngươi xem cái thái độ kia đi, là đến mượn tiền sao? Ta còn tưởng hắn tới bảo chúng ta đưa tiền đấy, còn đòi khi nào có lãi mới trả, ta nếu đưa tiền cho hắn, coi như một đi không về."

"Mẹ nói cũng đúng, cha, người đừng quá mền lòng, người cần giúp chúng ta giúp, đừng đem tiền ném qua cửa sổ."

Lục Dương đang ngồi ăn cháo cũng xen vào một câu.

Hắn đối với người bác này hiểu rất rõ, khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, nói không chừng thừa dịp mẹ không có ở nhà, sẽ một mình khuyên bảo phụ thân. Lục Vĩ vốn là một người tâm địa hiền lành, vạn nhất cho mượn tiền sẽ nhất định dẫn đến mẫu thân gia đình, vì hài hòa của gia đình, hắn nhất định phải lên tiếng.

"Ăn cháo của con đi, đừng có chen vào."

Lục Vĩ trừng mắt nhìn con mình.

Sau đó nhìn Tiền Vân nói ra: "Biết rồi, sự tình nhà bọn họ, ta sẽ không ra tay giúp đỡ."

Nghe được hứa hẹn này, Tiền Vân mới không nói gì, đứng dậy đi vào phòng bếp.

"Tiểu Dương, Thanh Thanh không phải nói, tết sẽ tới nhà chúng ta sao?"

"Ừ, đúng vậy."

"Vậy lúc nào thì tới?"

Tiền Vân lại hỏi.

"Mẹ, Thanh Thanh mới về nhà ngày hôm qua, thế nào cũng để nàng ở nhà với gia đình vài ngày đi, tết còn vài ngày nữa, đợi đến ngày hai chín, con đi đón nàng về." Lục Dương có chút bất đắc dĩ nói.

"Mới được một ngày a."

Tiền Vân kinh ngạc hô một tiếng.

Sau đó nói: "Một ngày không gặp cháu nội, ta rất nhớ nó đấy."

"Nhớ thì mẹ qua thăm đi, mẹ cũng không phải không biết nhà." Lục Dương cười cười, đem cháo còn lại trong tô một hơi uống sạch, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Tiền Vân trợn mắt nhìn nhi tử: "Người ta mới vừa về, ta bây giờ đi qua, như là sợ người ta đem cháu gái của mình ôm chạy mất sao?"

"Không phải à?"

Lục Dương hỏi lại.

"Phải cái đầu ngươi."'

Tiền Vân đưa tay, chuẩn bị ở trên đầu nhi tử gõ một cái, Lục Dương thuần thục tránh đi.

Lúc này điện thoại liền kêu lên.

Lục Dương lấy cớ đi về phòng, trên đường đi ấn nghe.

"Lão sư."

Cú điện thoại này do Y Sung gọi tới.

"Tiểu Dương, đại cương kịch bản cùng thiết lập nhân vật lão sư đều đã xem qua." Y Sung vừa nói liền đi thẳng vào chính sự.

"Nhứ thế nào? Lão Sư."

Trở lại phòng, Lục Dương tựa đầu lên giường.

"Không tệ, không tệ, là một kịch bản vô cùng tốt, chuyện xưa cũng rất cảm động, ta xem, bên trong kịch bản có nhắc đến Tập Đoàn Sơn Hải còn có Dược Phẩm Tam Thạch, những thứ này đều là công ty có thật sao?" Y Sung mang theo vài phần nghi hoặc hỏi.

"Lão sư, là do đệ tử không biết rõ ra, kịch bản này cũng không phải hư cấu, mà là chuyện thật, nhân vật chính của cậu truyện này đang là thủ hạ của trò, Dược Phẩm Tam Thạch cũng bị trò mua lại rồi, đang chuẩn bị bắt tay vào sản xuất thuốc chữa bệnh."

"Tiểu Dương, kịch bản này trò viết rất tốt."

Nghe được lời Lục Dương nói, ngữ khí Y Sung lớn thêm rất nhiều.

Đối với đánh giá kịch bản, từ không tệ biến thành tốt.

Hai đánh giá này không phải cùng một cấp.

"Có cần thay đổi chỗ nào không?"

Lục Dương cũng không có kiêu ngạo, dò hỏi.

Với tư cách là một biên kịch nổi tiếng, là giáo sư trong lĩnh vực kịch bản. Duẫn Dũng đối với kịch bản có yêu cầu rất cao, tuyệt đối mạnh hơn Lục Dương không biết bao nhiêu lần, hắn vẫn tự mình hiểu rõ lấy mình, ngoài trừ đạo văn, lấy trình độ của hắn hiện tại, căn bản không thể vượt qua được Y Sung.

"Mạch truyện rõ ràng, cũng rất biết đả động lòng người, nếu như là chuyện thật, vậy càng thêm cảm động, đối với nội dung cố truyện, ta không có ý kiến, nhưng những chi tiết cụ thể, hình ảnh, lời thoại,...mấy thứ này, ta có thể hỗ trợ."

"Được, vậy lão sư, kịch bản này, liền viết tên hai chúng ta biên kịch."'

Lục Dương cười cười.

Thứ hắn thiếu nhất bây giờ là lời thoại.

Nếu như Y Sung có thể tiến hành viết kịch bản chi tiết, tuyệt đối có thể gia tăng chất lượng của kịch bản, tăng lên một bậc.

"Cái này thì không cần, ta còn thiếu kịch bản để đề tên sao? Nếu ngươi muốn đề tên ta lên, ta sẽ không giúp ngươi nữa."

Thật đúng là một lão đầu cố chấp.

"Hảo hảo hảo."

Lục Dương chỉ có thể thỏa hiệp.

"Vậy chỉ viết tên trò được rồi, mà sư tỷ gần đây có khỏe không?"