"Lục ca, ta nghĩ kỹ rồi...."
Trầm mặc thật lâu, mọi rợ cuối cùng cũng mở miệng.
"Ngày mai ta sẽ quay về Lục Thành."
Bởi vì chuyện đêm nay, Mọi Rợ cũng không muốn quay lại Tiền Gia Trang nữa rồi, bởi vì sau khi trở về, khẳng định còn cãi nhau một trận.
"Vội vàng như vậy làm gì, còn chưa đến tết, ngươi khoan về đã, ở lại nhà ta đi, chờ qua năm mới đi cũng không muộn." Tiền Vân nghe thấy Tiền Mãn muốn đi, vội vàng nói.
"Tỷ, không có việc gì...công ty bên kia không có ai trực, đội trưởng của ta năm nay tết còn ở lại công ty, ta đi về cùng hắn làm việc, có gì đón năm mới với hắn luôn.'
Tiền Mãn miễn cưỡng nở nụ cười gượng.
Khi trở về thì cao hứng, khi rời đi thì buồn rầu.
Vốn còn chờ mong vào năm mới đoàn viên, nhưng từ chuyện này trong lòng hắn đã mất hết đi hy vọng.
Tiền Tiểu Quyên không lên tiếng.
Cuối cũng vẫn là Lục Dương mở miệng nói: "Tiền Mãn muốn về thì về đi, ở Lục Thành ăn tết cũng tốt, tối thiếu nhất không có sự tình sốt ruột, Mọi Rợ, ngươi không phải muốn thi bằng lái xe sao? Sau khi trở lại, bảo Trương Bân trước đưa sách cho ngươi đọc xem, sớm đọc hiểu lý thuyết, chuẩn bị một chút, chờ qua năm mới, có thể đi đăng ký học, đợi sau khi ngươi có bằng lái, ta dẫn ngươi đi mua xe."
"Được."
Mọi Rợ nhẹ gật đầu.
Lục Dương nói như vậy, ngược lại tìm cho hắn chuyện để làm, điều này cũng giảm bớt áp lực trong lòng hắn.
"Mọi Rợ, khi nào tỷ rảnh đi Lục Thành tìm đệ."
Tiền Tiểu Quyên cũng nói.
"Ừ, tỷ, ta cũng sớm về thăm tỷ."
Mọi Rợ nhẹ gật đầu.
Thương lượng xong, Tiền Tiểu Quyên đem thẻ ngân hàng đưa cho Mọi Rợ, hơn nữa còn dặn dò hắn, bất luận tình huống gì cũng đừng giao tiền cho Tiền Trường Phú, Mọi Rợ thận trọng nhẹ gật đầu.
Đêm đó.
Mọi Rợ ở lại nhà Lục Dương.
Tiền Tiểu Quyên tới nhà Quách Tuệ, ở trong nhà cậu nhỏ Tiền Quân, hai nàng đều làm cùng một chỗ, sáng sớm ngày mai có thể đi chung.
Trước khi rời đi.
Quách Tuệ đem Lục Dương gọi qua một bên.
"Tiểu Ngọc ngày nghỉ về quê, mấy ngày hôm trước còn cố ý hỏi ngươi, ngươi thế nào không trả lời tin nhắn QQ của nàng ta a."
"Tiểu Ngọc có nhắn tin cho ta sao? Ta rất lâu rồi còn chưa lên mạng."
Lục Dương giải thích nói.
Hắn không nghĩ tới Quách Ngọc lại muốn tìm mình, hơn nữa chuyện mình có con dì nhỏ cũng biết rồi.
"Ta hoài nghi ngươi có phải là sinh viên hay không, đến QQ cũng không thèm sài." Quách Tuệ bất đắc dĩ không thôi, nàng nói ra: "Dù sao nàng cũng nhờ ta truyền tin, chính ngươi tự xem mà làm, các ngươi là bạn học, ta cũng không xen vào."
"Được, dì nhỏ, ta sẽ lên QQ xem thử."
"Tốt, dì đi đây."
Đưa một nhà cậu nhỏ cùng Tiền Tiểu Quyên rời đi, Lục Dương nhìn mọi rợ ở bên cạnh, nói ra: "Trước ta đặt cho ngươi một cái vé tàu, buổi sáng ngày mai liền đưa ngươi tới nhà ga."
"Cảm ơn Lục ca."
Mọi rợ khờ khờ cười cười.
"Khách khí cái gì." Lục Dương ở trên vai mọi rợ vỗ vỗ, nói ra: "Đừng để chuyện này trong lòng, đến Lục Thành, đi theo học hỏi Trương Bân nhiều một chút, đừng một mực nhốt mình trong nhà."
"Đã biết."
"Đi ngủ đi."
Trở lại phòng ngủ.
Lục Dương dùng tài khoản bản thân đặt vé tàu cho Mọi Rợ.
Sau đó hắn mở lên QQ của mình.
Rất lâu rồi không có lên mạng.
Tin nhắn trên QQ có rất nhiều.
Thông báo của QQ trên máy tính nhảy lên không ngừng, còn kèo theo tiếng vang.
Ấn mở nhìn nhìn.
Có vài tin là tin nhắn riêng.
Còn có tin nhắn đồng nghiệp tới thăm hỏi, ví dụ như Quốc Khách Vui Vẻ, Nguyên Đán Vui Vẻ.....Từ những tin tức này có thể nhìn thấy, Lục Dương đã bao lâu không lên QQ rồi.
Đây cũng là thói quen kiếp trước.
Kiếp trước đến thời của hắn, QQ cũng không chỉ là một phần mền nhắn tin đơn giản, mà trong đó còn tích hợp cả đống trò chơi.
Tìm tìm.
Lục Dương tìm được tin nhắn của Quách Tiểu Ngọc.
"Nguyên Đán vui vẻ."
"Nghỉ chưa? Trường học của chúng ta được nghỉ rồi."
"Dì nhỏ nói ngươi nghỉ đông không về, vậy tết năm nay có về quê không?"
...
Nghĩ đến lời của dì nhỏ vừa rồi, Lục Dương gõ gõ phím, trả lời.
"Đã về nhà, rất lâu rồi không lên QQ, không thấy được tin nhắn của ngươi, ngươi không phải có số điện thoại của ta sao? Sao không gọi tới?"
Nhấn vào nút gửi.
Sau đó liền vai lên tiếng ting ting.
Mấy giây sau nhận được tin nhắn.
"Không dám gọi cho ngươi, ngươi thật bận rộn đấy."
"Không có đâu, ta rảnh lắm, khi nào tới nhà ta ăn bữa cơm."
"Tới nhà ngươi a, không tốt lắm đâu."
"Có chuyện gì mà không tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung, mẹ của ta muốn cảm ơn ngươi vì đã làm mai cho cậu nhỏ, có rảnh rỗi cứ tới đây chơi đi, vừa vặn ta cũng có ở nhà."
"Ừ, được."'
"Vậy thì cứ như vậy đi, muộn rồi, ngươi đi ngủ sớm đi."
Cùng Quách Tiểu Ngọc nói chuyện xong, Lục Dương tắt máy tính đi ngủ
....
Sáng ngày hôm sau, Lục Dương liền đưa Tiền Mãn tới nhà ga huyện Thanh Sơn, huyện Thanh Sơn chỉ là một thị trấn nhỏ, chỗ này muốn mua vé tàu không tốt lắm, nhưng mua vé xe đi Lục Thành thì có rất nhiều.
Đưa mọi rợ đi.
Lần nữa quay về nhà.
Trên bãi đất trống trước nhà, liền nhiều hơn một chiếc xe con.
Là một chiếc BMW đời thứ 3 quen thuộc.
Lục Dương khẽ nhíu mày, không biết đại bá thời điểm này tới nhà mình làm gì.
Ngắn ngủi qua vài năm,
Thân phận mấy huynh đệ trong Lục Gia thay đổi rất nhiều, lão đại Lục Vệ Quốc vẫn như trước kinh doanh một công ty buốn bán nhỏ, một năm lợi nhuận hai ba trăm ngàn, ở thời điểm này ở trong thị trấn cũng đã là không tệ.
Nguyên bản trong mấy người anh em thì hắn có tiền nhất.
Nhưng hai năm gần đây.
Lão nhị Lục Vĩ cường thế quật khởi.
Ở trong thị trấn mở cửa hàng lớn nhất, trực tiếp nghiền ép xí nghiệp của lão đại hắn, Lục Vệ Quốc thường ngày vênh váo tự đắc, lúc này cũng không còn có ngạo khí như xưa, tần suất đến nhà Lục Dương cũng rơi xuống thấp.
Một nhà dì nhỏ vẫn như trước ra ngoài làm cong, tiểu thúc vẫn ở bên ngoài phong túng, nghe Tiền Vân nói, ở bên ngoài tìm được nữ nhân có tiền.
"Tiểu Dương, đã về a, mẹ ngươi vừa nói ngươi đi tới nhà ga a."
Nhìn thấy Lục Dương đi vào.
Trên mặt Lục Vệ Quốc nở ra nụ cười giả dối.
"Ừ, đi tiễn đưa bằng hữu cá nhân, đại bá, người ăn gì chưa?"
"Ăn rồi."
"A, vậy ta đây liền ăn vậy."
Buổi sáng Mọi Rợ thức dậy khá sớm, trước đã ăn no bụng, Lục Dương gần tới giờ đi mới rời giường, chỉ có thể về nhà ăn sáng.
Hôm nay trong nhà nấu một nồi cháo nóng hổi đấy.
Mở ra nắp nồi.
Cháo trong nhà, được mẹ dùng lò than chậm rãi nấu, so với nấu cháo bằng nồi điện thì ngon hơn không ít, Lục Dương múc một bát lớn, lại từ trong phòng bếp cầm ra mấy cái quẩy, sau đó tùy tiện bẻ bỏ vào trong bắt.
Đi ra phòng bếp, chợt nghe Lục Vệ Quốc nói chuyện.
"Hai năm quá giá thị trường rất tốt, kiềm tiền khẳng định không có vấn đề, ta cũng làm được mấy thập niên, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm."'
Lục Vĩ bưng bát, đang hút cháo, không nói gì.
Tiền Vân ở một bên lại nói:" Đại ca, nhiều năm như vậy, nhà ngươi chính là người có tiền nhiều nhất, chuyện này cũng chỉ hơn mười vạn, ngươi đến cả chút tiền này cũng không cầm ra được chứ?"
Nghe ý tứ này.
Lục Vệ Quốc tới đây định vay tiền.
Lục Dương gặm một miếng quẩy, vừa ăn vừa hóng chuyện, tuyệt đối sẽ không tham dự vào.