Một tiếng sau.
Lục Dương về đến nhà, đem xe đỗ trước cửa ra vào, mở cửa sau cùng cốp xe, đem bao lớn bao nhỏ toàn bộ vào trong.
Lần này đi ra ngoài, bởi vì có sức lao động miễn phí mang tên Ngô Bá, Lục Dương một lần mua rất nhiều, cốp phía sau có chút chứa không nổi, nên để lên ghế sau.
"Mua nhiều như vậy a."
Tiền Vân đi ra hỗ trợ, có chút kinh ngạc nói.
"Hiện tại không mua, qua mấy ngày nữa không mua được rồi." Lục Dương mở túi ra, đưa thịt dê mình mới mua cho Tiền Vân xem, nói ra:" Thế nào, không mập không gầy, mới ra lò đấy, không tệ đi."
"Mua chỗ nào mà thịt còn tươi vậy."
Tiền Vân lấy tay sờ miếng thịt, tựa hồ còn nhiệt độ đấy.
"Vận khí tốt, con cùng Ngô Bá đi tới chợ, vừa vặn gặp dịp giết dê sống, con mua nửa con, Ngô Bá cũng mua nửa con."
Lục Dương đem thịt cầm lên, đi vào nhà.
"Để chỗ nào?"
Tiền Vân nói ra: "Để trong phòng khách đi, đợi lát nữa làm ăn một chút, buổi tốt nấu nước hầm thịt dê, ngươi cùng bà ngoại nương đều uống một chút."
"Không tệ, không tệ, tranh thủ thời gian a."
Lục Dương sau khi vào nhà, Tiền Vân ở cốp sau nhìn nhìn.
Mang theo một cái chân heo ra, lại cầm một tờ câu đối cùng tranh tết đem ra.
"Tiểu Vân, Tiểu Dương nhà ngươi mua sao?"
Nghe được có người gọi tên mình, Tiền Vân ngẩng đầu, nhìn thấy lão Lý hàng xóm cùng vợ ra cửa.
"Đúng vậy a, Tiểu Dương nói hắn cùng đồng học đi chợ, mua nhiều lắm, thoáng cái làm tủ lạnh trong nhà chật luôn."
Tiền Vân cố hết sức cầm chân heo ra.
"Đứa nhỏ tiểu Dương này, thực hiểu chuyện....Còn biết mua đồ tết trong nhà, không giống thằng con nhà ta, nói buổi sáng trở về, đến bây giờ còn chưa thấy mặt đâu."
Vợ lão Lý nói ra.
Tiền Vân cười cười: "Đại Xuân hôm nay về a."
"Ừ, nói là xin nghỉ sớm hai ngày, về ăn tết sớm."
"Năm nay có mang bạn gái về không?"
"Ách, vấn đề này ta không biết a."
Hai người lão Lý có chút lúng túng, Tiền Vân cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng bổ cứu: "Đứa bé Đại Xuân này, có bả lĩnh, ở đại thành thị công tác, lớn lên cũng rất đẹp trai, đoán chứng là do ánh mắt quá cao, đệ đệ của ta ở trong nhà xưởng Hằng Nguyên làm việc, nói có rất nhiều khuê nữ chưa chồng, quay đầu lại hỏi thăm giúp ngươi."
Nghe nói như thế.
Trên mặt Lão Lý cùng vợ đều vui mừng không thôi.
Vợ lão Lý vội vàng nói: "Tiểu Vân, vậy liền nhờ cậy ngươi rồi."
"Hàng xóm cạnh nhà, không cần khách khí."
Đáp ứng một câu, Tiền Vân đem chân heo xách vào trong nhà, mấy chuyện làm mai này,. Tiền Vân cũng không phải làm lần đầu tiên, dù sao cũng chỉ giới thiệu, cũng không phải trông chờ vào chuyện này kiếm tiền, có được hay không cũng tùy duyên.
Lục Dương cất kỹ thịt dê đi ra.
Nhìn thấy hai người đứng ở cửa ra vào, lên tiếng chào hỏi.
"Lý thúc, thím."
"Tiểu Dương, con gái nhà ngươi ta nhìn rồi, cái mũi với đôi mắt giống ngươi y đúc, rất giỏi, nếu Đại Xuân ca có thể bằng một nửa ngươi, hai người chúng ta cũng không cần lo lắng rồi."
Lục Dương còn chưa kết hôn đã có con gái, đổi lại những người khác, khả năng sẽ nói vài câu châm chọc, nhưng một nhà lão Lý, chỉ có hâm mộ mà thôi!
Nhà bọn họ có mỗi một đứa con trai, năm nay đã hơn ba mươi tuổi, vẫn còn lẻ loi đơn côi, hầu như muốn đem hai người bọn họ chọc chết.
Lục Dương chỉ cười cười.
Nhắc đến Đại Xuân làm hắn nhớ lại, người này tốt nghiệp đại học đã nhiều năm, một mực ở Bằng Thành (Thẩm Quyến) làm lập trình viên, điều kiện coi như cũng được, đáng tiếc một mực không đi tìm bạn gái, kéo đên bây giờ niên kỷ cũng khá lớn.
Lão Lý cũng nói: "Năm nay lại mua nhiều pháo hoa sao?"
"Lý thúc, thúc lại đoán đúng nữa rồi, một hồi sẽ được đưa tới đây."
Lục Dương cười nói.
Lão Lý một chút kinh ngạc cũng không có, hai năm qua, nhà hàng xóm đều như vậy, đều chơi lớn nhất huyện, thấy cũng sớm quen rồi...Hắn nói ra:" Vậy tí nữa ta tới giúp ngươi một tay."
"Cảm ơn Lý thúc."
Lục Dương cũng không khách khí.
Giữa hàng xóm với nhau, không cần quá khách khí.
"Cảm ơn cái gì, nhà của ngươi mỗi dịp lễ tết đều đốt nhiều như vậy, chúng ta cũng thơm lây."
Lão Lý cười ha hả nói.
"Nào có gì thơm lây."
"Lưu huỳnh trừ độc a, nhà ngươi mỗi dịp tết đốt nhiều như vậy, vi khuẩn ở bên cạnh ta cũng bị diệt sạch hết rồi, năm nay, cũng phải để cho Lý thúc đốt vài quả a."
"Được, không thành vấn đề."
Đồ vật trên xe rất nhiều, Lục Dương cùng Tiền Vân phải đi nhiều chuyến mới chuyển hết vào trong nhà, bà ngoại cũng tới hỗ trợ hai chuyến, bên này vừa mới làm xong, xe chở pháo hoa cũng tới.
Lục Dương vội vàng đánh xe qua chỗ khác.
Lần này lão bản tự mình tới, còn dẫn theo người khác đến giúp.
Lão Lý cũng đi tới hỗ trợ.
Rất nhanh liền đem đem mấy thùng pháo trên xe đưa xuống.
Mà bên phía Tiền Mẫu cũng bắt đầu hầm thịt dê.
Mùi thơm theo cửa bay ra ngoài.
Lục Dương đi tới phòng bếp nhìn nhìn, nước trong nồi đang bốc hơi, nước canh thuần màu trắng, nhìn qua hết sức mê người, so với nước lẩu thịt dê mà Lục Dương thích không giống nhau, bởi vì đây là nước nguyên vị thịt
"Được bao lâu?"
Lục Dương hỏi.
"Đợi ba ngươi trở về là có thể dùng bữa rồi."
Tiền Vân dùng cái muỗng quấy quấy.
Bên trong nước canh đều là xương dê, như vậy mùi vị càng thêm nồng đậm.'
"Đợi lát nữa nấu xong, cho con một phần, con đưa qua cho Thanh Thanh."
Lục Dương nếm thử một miếng.
Thời điểm này còn chưa có ngon, nhưng đã rất thơm.
Nghe được nhi tử nói vậy, lông mày Tiền Mẫu nhíu lại, hỏi: "Một phần đủ sao?"
"Hai...Hai phần đi."
Lục Dương ngượng ngùng cười cười.
Hắn vốn ý định lấy một tách thành hai đấy, chỉ là không nghĩ tới bị Tiền Mẫu nói thẳng ra.
Tiền Vân trừng mắt nhìn con mình, sau đó ở trước tủ tìm tìm, lấy ra hai hộp cà mèm, lại dùng nước rửa sạch sẽ.
...
Không bao lâu
Một chiếc Chevrole bình dân đỗ ở sát vách Lục Dương.
Nhi tử lão Lý, Lý Ngọc Xuân kéo theo hành lý, về đến nhà.
Vào phòng.
Hắn cũng cảm thấy bầu không khí trong nhà tựa hồ không đúng ,quá an tĩnh...
"Mẹ, mẹ nấu canh hầm thịt dê sao? Thơm quá đi."
Nghe được động tĩnh trong phòng bếp, Lý Ngọc Xuân đẩy cửa bước vào, vốn tưởng mẹ đang hầm thịt de, không nghĩ tới là, mẹ ở trong phòng bếp đang làm cơm chiên.
Ở bên cạnh, còn có một đĩa đậu sốt cà chua, không biết đã ăn được mấy ngày.
"Về rồi à, ăn cơm đi."
Lý Thẩm múc ra một đĩa cơm chiên, đem đĩa đậu sốt cà chua để ở bên cạnh.
"Mẹ, ăn cái này sao?"
Lý Ngọc Xuân không nghĩ tới, mình lái xe vất vả một ngày trở về, vậy mà có đãi ngộ như vậy.
"Có thể nhét đầy bao tử đã là không tệ rồi, còn muốn ăn gì, dù sao một mình ngươi cũng đủ ăn no rồi."
Lý Thẩm điềm tĩnh nói.
Lý Ngọc Xuân cũng hiểu mé xoáy chuyện gì, hắn cười khổ nói: "Mẹ, không phải con nói rồi sao, sang năm tranh thủ mang con dâu về cho mẹ."
"Năm trước ngươi cũng nói câu này đấy."
Lý Thẩm căn bản không tin lời con trai mình.
"Ngươi biết tiểu Dương sát vách không? So với ngươi nhỏ hơn mười tuổi đi, hắn hiện tại đã có con gái rồi đấy, đứa bé kia, lớn lên thật đáng yêu a."
Lý Ngọc Xuân có chút khó tin.
"Lục Dương không phải còn học đại học sao?"
"Học đại học thì làm sao? Học đại học không thể kết hôn sinh con? Người ta đã tính từ trước, biết rõ ra ngoài xã hội, khó tìm được cô nương tốt, nhìn lại ngươi đi, ngu xuẩn muốn chết, nhiều năm như vậy còn chưa có người yêu, không biết ngươi ra ngoài làm cái gì nữa."
"Ách, ba của con đâu?"
"Không thích nhìn ngươi, ra ngoài tản bộ rồi."
Lý Ngọc Xuân khóc không ra nước mắt.