"Ngươi nói xem, ngươi có phải bị rảnh háng hay không, ở thị trấn mua phòng làm gì?"
Từ tiểu khu Hoa Bình đi ra, Quan Nguyệt tò mò hỏi.
Mấy tiếng trước, Lục Dương nói muốn dẫn nàng đến trụ sở bí mật, Quan Nguyệt nào biết trụ sở bí mật của Lục Dương là gì, kỳ thật chính là một căn phòng ở đây, tiến vào liền như kẻ trộm chạy không thoát, cứ như vậy một buổi chiều trôi qua.
"Ách."
Tròng mắt Lục Dương đảo vòng vòng.
"Ngươi lại đang suy nghĩ lấy cớ phải không?"
Quan Nguyệt quay đầu qua hỏi.
Lục Dương ngượng ngùng cười cười.
"Lúc ấy ta cảm thấy giá rẻ nên mua."
Lý do này, Quan Nguyệt rõ ràng không tin, thấy Lục Dương qua loa như vậy, nàng có chút tức giận.
"Đi đâu vậy."'
Thấy Quan Nguyệt hướng cư xá bước ra ngoài, Lục Dương đuổi theo sau.
"Đi mua thuốc."
Quan Nguyệt cắn răng nói ra.
"Mua thuốc? Không phải kỳ an toàn sao? Có lẽ không có vấn đề gì đâu."
Lục Dương lau mồ hôi.
Cô nương này thật là trâu, thuốc gì cũng dám đi mua.
""Ngươi nói không có vấn đề liền không có vấn đề sao? Vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
Quan Nguyệt nhíu nhíu mày.
"Loại xác suất này hẳn là rất thấp đi..."
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi, anh có nghiên cứu qua đấy."
...
Lái xe đưa Quan Nguyệt về cư xá Thanh Thủy.
Lục Dương lúc này mới khởi động điện thoại nhìn nhìn, bởi vì lúc trước điện thoại rơi xuống nước, hắn một mực không khởi động máy, phơi cả buổi, cũng không biết hiện tại khô chưa, điện thoại khởi động vẫn lên nguồn, cũng tiến màn hình.
Iphone căn bản không có thứ gọi là chống thấm nước, rơi vào nước trên cơ bản sẽ hư đi, coi như có dùng được cũng chỉ dùng được một lát.
Lục Dương tranh thủ thời gian điện thoại vẫn hoạt động được, đưa toàn bộ danh bạ điện thoại lên thẻ sim.
Trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ.
Đều là do Ngô Bá gọi tới.
Lục Dương gọi lại.
"Bá Tử, có chuyện gì sao?"
"Lục ca, trưa nay ngươi chạy đi đâu vậy, sao không tới chơi."'
Ngô Bá còn tưởng rằng Lục Dương đưa thầy Đổng về xong sẽ quay lại, nhưng không nghĩ tới đợi từ trưa đến chiều cũng không thấy Lục Dương chạy tới, gọi điện thoại cũng trong trạng thái tắt máy, điều này làm hắn hết sức phiền muộn.
"Qua bên kia làm gì, ta không biết hát mà."
Lục Dương cười cười.
"Ngươi giả bộ cái gì, thời điểm năm nhất đại học, ta còn tới trường ngươi xem ngươi biểu diễn, vốn nghĩ đến, hôm nay muốn nhìn ngươi biểu diễn một chút, kết quả ngươi chạy trốn mất dạng, Quan học bá cũng bị ngươi lừa chạy mất."
Lục Dương cười cười, hỏi.
"Bá Tử, ngươi ở đâu?"
"Về nhà rồi, ta cũng không biết hát, một mực nghe bọn họ kêu rên thảm thiết cũng không có ý gì, liền sớm rút lui, ngươi về nhà không, tới nhà ta chơi."
"Ừ, hiện tại ta đang trở về, đợi lát nữa chúng ta cùng đi mua ít đồ."
"Tranh thủ thời gian đấy!"
Cúp điện thoại, Lục Dương tìm một cửa hàng điện thoại, mua một cái điện thoại mới, cái điện thoại này mới vào nước, không biết lúc nào lại đột nhiên đột tử, cần một cái dự phòng đấy.
Khi về nhà, Lục Dương ở ven đường thấy được Ngô Bá.
Gia hỏa này, ở trên đường về nhà Lục Dương chờ hắn.
Vừa mới dừng xe, Ngô Bá liền mở cửa bước vào.
"Trên xe thật ấm, bên ngoài lạnh chết ta mất."
Ngô Bá xoa xoa đôi bàn tay.
Lục Dương lườm nhìn gia hỏa này, nói ra: "Nếu không ngươi cũng mua một chiếc xe đi, lấy thân gia của ngươi bây giờ cũng không phải không mua nổi."
Cửa hàng bán quần áo ở thị trấn đã mở được một năm, hiện tại dân chúng huyện Thanh Sơn, mua quần áo đều sẽ đến đó, lợi nhuận vượt xa khỏi nhận thức ban đầu.
Lục Dương không biết Ngô Bá tiếp kiệm được bao nhiêu tiền, nhưng một chiếc Benz hay BMW thì cũng không phải vấn đề.
"Ta cũng suy nghĩ như vậy, bất quá ta không dám lái xe đắc tiền, tính mua một chiếc xe đại chúng để luyện tay trước."
Ngô Bá thắt dây an toàn.
"Ngươi quả thật muốn mua xe?"
Lục Dương cười nói.
"Còn đợi đến lúc có được bằng lái rồi hãy nói."
"Đây không phải rất nhanh sao."
"Rất nhanh? Vì sao ta khảo thi nửa tháng rồi, còn chưa qua được bài số 3."
"Bởi vì ngươi ngu."
Lục Dương đùa giỡn nói.
Ngô Bá nhếch miệng, cũng không phản bác lại, hắn biết rõ Lục Dương chỉ cần nửa tháng là cầm được bằng lái xe, so với nhau, chênh lệch quả thật rất lớn, hơn nữa kỹ thuật lái xe của Lục Dương, thật sự không phải bàn!
"Đợi lát nữa chúng ta mua gì đây?"
Ngô Bá nhận lấy đả kích, thay đổi chủ đề nói.
Lục Dương suy nghĩ một chút: "Đi mua pháo hoa đi, còn vài ngày nữa bước sang năm mới rồi."
Bởi vì Tiền Vân trở về muộn, Lục Vĩ lại bận chuyện trong cửa hàng, năm nay lễ mừng năm mới pháo hoa còn chưa chuân bị, Lục Dương ý định mua mấy thứ này.
Trong nhà có tiền rồi.
Tự nhiên phải náo nhiệt.
Nhớ tới mấy năm trước, phụ thân Lục Vĩ mỗi lần đến ngày tết, nhìn thấy nhà hàng xóm người ta đốt pháo hoa đều hâm mộ không thôi, nhà mình chỉ có thể đốt hai ba cọng dây pháo, mà mỗi lần mua mấy cọng dây pháo về đốt, lại bị Tiền Mẫu quở trách một trận.
Nói đến mức mà Lục Vĩ phải hoài nghi nhân sinh.
Còn có một chút nguyên nhân khác, dịp có thể đốt pháo ở huyện Thanh Sơn cũng không còn mấy nữa rồi, qua vài năm sau, tết 30 đều rất yên tĩnh, hoàn toàn không có chút không khí năm mới.
Mấy thứ như múa rồng, đốt pháo hoa, múa sư tử, đua thuyền, dần dần trở thành lịch sử.
Lục Dương cũng không hiểu được những người trẻ tuổi trôi qua đoạn thời gian này thế nào, nhìn truyền thống văn hóa dần dần biết mất.
"Trong nhà của ta mua rồi."
Ngô Bá nói ra.
"Vậy ngươi không mua nữa sao?"
"Đương nhiên là có rồi, cha ta mua có một chút để đốt, ta mua thêm chút nữa đốt cho sướng tay." Ngô Bá cười tí tửng nói ra.
"Không tệ, không tệ, có tiền đồ."
Đi vào chợ.
Lục Dương trước tiến vào cửa tiệm bán câu đối, câu đối từ trong ra ngoài đều có, thời điểm lễ tết đều cần phải dán, trừ đó ra, trong cửa hàng cũng không thiếu tranh vẽ, cái gì mà Trương Phi Quan Vũ, Tần Thúc Bảo, Uất Trì Cung, trên cơ bản đều có cả.
Đem câu đối để len xe, Lục Dương lại nhắm tới cửa hàng pháo hoa.
Lúc này, sinh ý trong tiệm này là tốt nhất, còn có mấy người đang chọn lựa.
Nhìn thấy Lục Dương cùng Ngô Bá đi vào cửa.
Lão bản kia vội vàng đến chào hỏi.
"Lão bản, lại đến a."
"Ngươi còn nhớ ta?"
Lục Dương kinh ngạc nói.
"Nhớ a, hai năm qua ngươi đều đến đây mua pháo hoa, làm sao ta không nhớ kỹ cho được?"
Lão bản cười ha hả nói.
Loại khách hàng lớn này, một năm cũng không gặp được mấy người, lão bản sao có thể quên mất được, từ năm nay đến bây giờ còn chưa thấy tới, hắn có chút bận tâm, có phải là do pháo hoa năm trước chất lượng không tốt, năm nay đổi chỗ mua hay không.
Hiện tại nhìn thấy chân thân tới, tảng đá trong lòng cũng rớt xuống.
"Nếu như đã quen, vậy đơn giả, vẫn quy củ cũ, pháo hoa loại tốt nhất, làm một xe đi."
Lục Dương cũng không nhìn nhiều.
"Được, được được, địa điệm vẫn như cũ phải không, đợi lát nữa ta cho người mang đến nhà ngươi, giá cả trên cơ sở cũng ưu đãi một chút."
"Được, không thành vấn đề."
Lục Dương gật đầu, trả tiền đặt cọc.
Lão bản bên kia có chút cao hứng thu tiền cọc.
Có thể không vui được sao, một đơn hàng này thôi còn kiếm được nhiều hơn hai ba ngày kinh doanh của hắn, bọn hắn kinh doanh mấy thứ pháo này, cũng chỉ có thời điểm lễ tết là bán được hàng nhất, tết thanh minh cũng kiếm được chút tiền, tính ra mỗi ngày lợi nhuận cũng không thấp.
Ngô Bá ngược lại rất nghiêm túc lựa chọn.
Cuối cùng bỏ ra hơn nghìn tệ mua pháo hoa.
Lão bản cũng nhớ kỹ địa điểm, nói sẽ cùng một chỗ đưa qua.
Từ trong tiệm đi ra.
Ngô Bá hứng phấn không thôi.
"Hôm nay nhờ vào ngươi, mua được cái giá tiện nghi, hơn nữa còn đưa hàng đến tận nhà.
"Việc nhỏ."
Lục Dương nhìn xa xa, nói tiếp: "Lại đi mua đồ tết đi."
...