7:30 tối.
Lục Dương lái xe tới cư xá Thanh Thủy.
Lão Trương bảo vệ vừa vặn nhận ca, nhìn thấy chiếc Audi quen thuộc lái tới, hắn thò đầu ra ngoài nhìn nhìn.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
Lộ ra một khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi.
"Là ngươi a."
Lão Trương cười ha hả nói.
"Trương thúc, phiền thúc mở cửa dùm."
Lục Dương thuận tay mở hộp xe, lấy ra hai bao thuốc.
"Được, để ta mở công cho ngươi."
Thấy là Lục Dương, bộ dạng lão Trương tràn đầy nhiệt tình.
Thái độ này, giống như Lục Dương là vãn bối trong nhà hắn vậy.
"Trương thúc, làm phiền rồi, bao thuốc này ngươi cầm lấy hút đi."
Lục Dương đem bao thuốc đưa ra.
Lão Trương khoát tay cự tuyệt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào bao thuốc trên tay Lục Dương.
Tiện tay ném bao thuốc vào cửa sổ phòng bảo vệ, nhìn cột chắn dơ lên cao, Lục Dương tranh thủ lái xe tiến vào.
Sau khi người rời đi, lão Trương mới nhặt lên bao thuốc trên bàn, vẻ mặt tràn đầy thần sắc hưng phấn, hai bao thuốc này đều có màu đỏ, vỏ ngoài khá mềm, phía trên viết hai chữ phồn thể Trung Hoa.
Thuốc vip a.
Lão Trương hít vào một hơi.
Ở huyện nhỏ Thanh Sơn, người có thể hút loại thuốc này cũng không có mấy.
Bên trong tiểu khu này, người có tiền có quyền không ít, nhưng cũng không ai dám cầm bao thuốc đắt thế này đi tặng người.
Làm bảo vệ nhiều năm như vậy, đây là bao thuốc đắt nhất mà lão Trương có được, hai bao này, cũng hơn trăm tệ, cũng bằng hai ngày tiền lương của hắn.
Cẩn thận từng li từng tí để bao thuốc vào ngăn kéo, còn cận thận khóa lại, hai bao này, hắn chắc chắn sẽ không hút...Vẫn là mang về, tìm cơ hội đi siêu thị bán lại.
Đi ra khỏi phòng bảo vệ, lão Trương hướng bên trong nhìn nhìn.
Đã không thấy người.
Trong lòng lão Trương ầm thầm nghĩ đến.
"Nha đầu Quan Quan cũng sắp tốt nghiệp rồi, hẳn nhà lão Quan sắp có chuyện vui a."
Dươi suy nghĩ của lão Trương, Lục Dương hào phóng như vậy, đi vào chính là hai bao Trung Hoa, mấy sự tình tốt như vậy, hắn cũng muốn hưởng ké một chút.
Vừa vặn lúc này có một chủ xí nghiệp đi tới.
Nhìn thấy lão Trương ngẩn người nhìn vào trong, nói: "Lão Trương, đang nhìn gì vậy, không sợ lạnh à?"
"Mặc nhiều, không sợ?" Lão Trương thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ cái áo khoác của mình nói thêm: "Lão Hạ nhà ngươi cùng lão Quan làm cùng một văn phòng, gần đây không nghe tin vui gì sao?"
"Tin vui gì? Trong nhà lão Quan có tin vui?"
Đối phương nghi hoặc.
"Đúng vậy a, vừa rồi con rể nhà lão Quan mới đến."
"Thiệt hay giả."
"Thiệt a, mới vừa vào cửa đấy, hắn cho ta hai bao thuốc lá, ta suy nghĩ, khẳng định có đại hỷ, nếu không cần gì cho ta thuốc đắt tiền như vậy."
"Lão Trương, tác phong của ngươi có vấn đề a, sao có thể tùy tiện thu thuốc lá của người khác."
"Đi đi đi, ta là bảo vệ, cần gì tác phong, ngươi vẫn nên quản tốt lão Hạ nhà ngươi đi, sáng ngày hôm trước, hắn vừa ra khỏi cổng, liền cùng một nữ nhân nói chuyện vui vẻ trên xe."
"Cái lão già chết tiệt này, lá gan không nhỏ."
Nữ nhân vội vàng đi vào.
Dưới lầu cư xá.
Quan Nguyệt nhận được tin tức, biết rõ Lục Dương sẽ qua, đã sớm xuống lầu.
"Chuyện gì a."
Đứng ở bên ngoài xe, Quan Nguyệt hỏi.
"Đi vào đi kẻo lạnh."
Quan Nguyệt nhìn xung quanh một chút, liền lên xe.
Nàng giật giật cái mũi ngửi được một cỗ hương thơm nồng đậm.
"Ngửi thấy được gì."
Lục Dương cười cười, đem túi ở ghế sau cầm ra, từ bên trong lấy ra một cặp lồng giữ ấm.
"Canh thịt dê tự tay mẹ nấu, xua lạnh giữ ấm, em nếm thử đi.''
Quan Nguyệt vui vẻ tiếp nhận cặp lồng, khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh trong nháy mắt liền vui vẻ.
"Thế nhưng ta đã ăn rồi."
Quan Nguyệt thì thầm.
"Ăn rồi thì ăn tiếp, coi như ăn khuya đi, dù sao cũng không cần phải ngủ sớm, anh cũng không phải cố ý đưa tới muộn cho em nha, chủ yếu là thời gian hầm thịt dê rất lâu, bây giờ mới xong."
Lục Dương giải thích nói.
"Vậy ngươi giúp ta cảm ơn a di.'
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.
"Được rổi, được rồi, người một nhà cảm ơn cái gì, đều là ba mẹ em cả."
"Ừ ừ."
"Vậy tranh thủ thời gian dùng bữa đi."
"Tốt lắm."
Quan Nguyệt một tay mang theo cặp lồng, một tay mở cửa xe, trước khi bước xuống xe, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, thân hơi nghiêng về phía trước, ở trên má Lục Dương hôn một cái.
"Tốt rồi, ngươi cũng mau về đi."
Nói xong.
Cười cười hai tiếng, Quan Nguyệt mở cửa xe liền chạy đi.
Lục Dương nhịn không được sờ sờ gò má, nha đầu này, từ khi nào mạnh dạn như vậy?
Nhịn không được nhìn thoáng qua cửa cư xá, người đã không thấy hình, Lục Dương lúc này mới quay đầu rời đi.
Hai phần canh dê đã đưa xong, hiện tại hắn cũng cần phải quay về ăn cơm, bận việc lâu như vậy, đến bây giờ bụng vẫn còn trống đấy, vừa rồi ở nhà Liễu Thanh Thanh làm trễ nãi quá lâu, may mắn mang theo cặp lồng, nếu không đồ ăn cũng nguội rồi.
Trong lòng âm thầm xin lỗi Quan Nguyệt một tiếng.
"Trương thúc, đi đây/."
Lúc ra cửa, Lục Dương lần nữa cùng lão Trương bảo vệ chào hỏi.
Lão Trương khoát tay áo, còn nói nói: "Tiểu Lục à, lần sau ban ngày ngươi tới đây, ta dẫn ngươi đi đăng ký biển số xe, về sau lúc ta không có ở đây, cũng không cần phiền toái như vậy."
"A, vậy cảm ơn Trương Thúc."
Lục Dương cảm tạ một tiếng.
Chuyện này cũng được.
...
Nhận được canh thịt dê hầm do mẹ Lục Dương làm, tâm tình Quan Nguyệt vui vẻ không thôi, trên miệng luôn treo theo nụ cười mỏng, nhưng vừa mới mở cửa ra, nhìn thấy phụ mẫu ngồi trong phòng khách, ánh mắt đồng loạt nhìn nhìn.
Quan Nguyệt có chút sợ.
Cầm cặp lồng trong tay, nhịn không được nắm chặt thêm vài phần.
Vui quá hóa buồn rồi.
Hai người bọn họ sao lại ra đây ngồi a.
"Ba mẹ, hai ngưởi không phải vừa về sao? Sao lại không vào phòng nghỉ ngơi a."
Quan Nguyệt cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Lâm Thanh Nhã liếc mắt một cái liền nhìn ra con gái mình chột dạ, ánh mắt nàng đặt trên thân Quan Nguyệt đánh giá một phen, sau đó rơi vào trên chiếc cặp lồng.
"Đây là cái gì?"
Quan Nguyệt đem cặp lồng để ra sau lưng giấu giấu.
Nhưng động tác này, không thể nghi ngờ là giấu đầu lòi đuôi.
"Là Lục Dương đưa tới đi."
Quan Kiến Quốc trầm giọng nói ra.
Hai mắt Quan Nguyệt chớp chớp, nói: "Cha, cha thật thông minh, thoáng cái liền đoán được."
"Đừng tưởng rằng nịnh nọt ta, ta sẽ giúp con nói chuyện, vừa rồi ta và mẹ con ở trên lầu đều thấy được."
Quan Kiến Quốc chỉ chỉ vị trí cửa sổ.
Quan Nguyệt lúc này mới phát hiện, cửa sổ trong phòng mở ra đấy, nguyên bản tấm màn che lại cũng bị mở ra, nghĩ đến cảnh bản thân vừa rồi xuống lầu, bố mẹ một mực ở trên lầu nhìn xem.
Nàng há to miệng, càng thêm chột dạ.
Cảnh trong xe, hẳn nhìn không thấy đi.
Mặt Quan Nguyệt có chút nóng lên.
"Mẹ Lục Dương làm canh thịt dê, nên hắn đưa tới một phần cho con, hai người có muốn nếm thử không?"
Quan Nguyệt cẩn thận đem cặp lồng đưa ra phía trước.
Nghe được nữ nhi giải thích, Lâm Thanh Nhã thở dài, nói ra: "Người ta đưa cho con, con để lại mà uống đi, đừng đắc ý quên mình, con cùng Lục Dương, tạm thời phải bảo trì khoảng cách nhất định.
"Mẹ."
Quan Nguyệt sốt ruột hô một tiếng.
Quan Kiến Quốc cũng nói: "Mẹ con nói đúng, nhất định phải bảo trì khoảng cách, con rất ngốc đấy, bị người ta nói vài câu liền bị lừa chạy."
"Con về phòng trước."
Quan Nguyệt nói một tiếng, vội vàng chạy về trong phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, ngoài cửa, Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã bất đắc dĩ không thôi.
Trở lại phòng, Quan Nguyệt đem cặp lồng để lên bàn sách.
Cẩn thận mở ra.
Canh thịt dê vẫn còn ấm đấy, vừa mở ra mùi thơm đã xông thẳng vào mũi, nàng ở bốn phía tìm tìm, không tìm được bát với đũa, lại không muốn mở cửa ra ngoài, suy nghĩ một chút, trực tiếp bưng lên hộp giữ ấm uống.
"Thật tươi a."
Mặc dù chỉ là canh dê bình thường.
Nhưng Quan Nguyệt lại cảm giác hết sức ngon miệng.
Bởi vì trong lòng nàng còn như trút được tảng đá xuống.
Hảo hảo uống một ngụm.
Quan Nguyệt mở ra laptop, ấn mở file, ở phía trên viết viết.
Ngày 23 tháng 1, mình uống canh thịt dê do mẹ Lục Dương nấu, mùi vị rất ngon...
....