Đổng Nghiễm Nho vui mừng cười cười, nói ra: "Lúc trước thời cấp ba, ta liền nhìn ra ngươi rất có tinh thần trọng nghĩa đấy, nhưng không nghĩ tới, trong lớp nhiều đồng học như vậy, ngươi lại là người có tiền đồ nhất."
Thời điểm Lục Dương cùng Quan Nguyệt còn chưa tới.
Đổng Nghiễm Nho cùng mấy người khác cũng hàn huyên trò chuyện.
Cũng biết đại khác, Lục Dương ở Lục Thành kinh doanh, kiếm được không ít tiền, đi xe cũng hơn mấy chục vạn.
"Cũng được, cũng được....Chỉ là vận khí tốt hơn người khác mà thôi." Lục Dương khiêm tốn nói ra: "Thầy Đổng, em nghe những người khác nói, thầy tính về hưu sao?"
"Ừ."
Đổng Nghiễm Nho cũng không phủ nhận.
"Đến tuổi rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua học kỳ này, ta sẽ về hưu."
Đổng Nghiễm Nho là một người thầy rất tận tâm, sẽ không bỏ gánh giữa chừng, đổi một chủ nhiệm khác.
"Thầy Đổng, sau khi thầy về hưu, có dự tính gì? Quay về Thân Thành?"
Nhà Đổng Nghiễm Nho ở Thân Thành, chuyện này Lục Dương biết khã rõ đấy.
"Xem đã, sau khi về hưu còn phải xem tình huống thân thể, nếu có thể kiên trì được, vẫn đi làm lão sư đi, đã nhiều năm như vậy, ta rời khỏi bục giảng cũng không biết làm gì." Đông Nghiễm Nho nói ra.
Đây cũng là suy nghĩ trong lòng của ông, đến cả nữ nhi cũng chưa nghe nói qua.'
Địa phương nhỏ bé thiếu khuyết lão sư ưu tú.
Về hưu rồi bị trường học mời đi dạy cũng là điều bình thường, lấy lý lịch của Đổng Nghiễm NHo, nếu mấy trường học tư nhân kia để ý, liền đưa ra đãi ngộ gấp đôi, dù sao đều là lão sư, đều về hưu, cũng không cần quan tâm dạy ở trường công hay tư.
"Làm lão sư cả đời, thầy chưa thấy đủ à."
Lục Dương cười cười.
"Không làm lão sư, ta còn có thể làm gì."'
Đổng Nghiễm Nho thở dài.
Lục Dương nói ra: "Thầy Đổng, em nhìn thân thể của thầy, không bằng lúc trước rồi, còn muốn tiếp tục làm lão sư sao, lão sư là ngành nghề vất vả, thầy bây giờ có tuổi, nên sống cuộc sống nhẹ nhàng, sống cả đời, cũng không phải đợi nghỉ hưu sao? Hơn nữa con cái thầy không thiếu tiền, không cần phải vất vả như vậy."
"Tiểu tử ngươi, đến phiên ngươi thuyết giáo ta rồi." Đổng Nghiễm Nho cười cười, tiếp tục nói:" Bất quá ,ngươi nói cũng đúng, chỉ là vất vả cả đời quen rồi, trong lúc nhàn rỗi, ta cũng không biết làm gì."
"Có nhiều chuyện để làm a, như đánh bài, xem người khác diễn kịch, câu cá, còn có thể ra quảng trường tập dưỡng sinh."
"Những thứ ngươi nói, ta đều không có hứng thú."
Thật đúng là lão ngoan đầu mà.
Lục Dương suy nghĩ một chút.
"Nếu thầy không chịu ngồi yên, chờ thầy về hưu, có thể tới nhà xưởng Hằng Nguyên làm kế toán đi, so với làm lão sư còn thoải mái hơn, lên giảng đài toàn là bụi, còn phải đi sớm về muộn, thân thể bây giờ của thần cũng không chịu nổi đâu."
"Ta nói muốn làm kế toàn, liền có thể làm kế toán sao, giống như nhà xưởng của ngươi mở vậy?"
Đỗng Nghiễm Nho cười cười.
"Hắc, thầy đừng nói như vậy, nhà xưởng đúng là do em mở đấy."'
Lục Dương bình tĩnh nói.
Đổng Nghiễm Nho ngồi ngay ngắn lại, có chút khó tin.
"Lão sư, thầy không tin phải không? Có cần em gọi điện chứng minh một chút? Lão bản lúc trước của nhà xưởng là Lâm Nghệ Hồng, hiện tại đã đổi sang mảng lá trà, nhà kinh doanh nhà xưởng không tốt, bị em mua lại rồi, giao cho người khác quản lý, hai năm qua phát triển cũng không tệ."
"Không cần, không cần, ta tin."
Đổng Nghiễm Nho nhìn đệ tử bên cạnh thật sâu.
Người học sinh này, không đơn giản a.
"Như vậy chuyện này."
"Ta còn phải nghĩ đã."
Trên đường đi, Quan Nguyệt hết sức chuyên chú lái xe, không tham dự vào đối thoại của hai người, đem Đổng Nghiễm Nho đưa đến trước cổng trường, Quan Nguyệt lúc này mới hỏi: "chúng ta đi đâu đây."
"Không phải nói tới Kim Lập Phương chơi sao?"
Lục Dương mở cửa sổ, để gió thổi vào, vừa rồi uống nhiều như vậy, hắn có chút đau đầu.
"Giữa trưa ngươi uống nhiều như vậy, nếu không để ta đưa ngươi quay về ngủ đi."
"Vậy còn em?"
"Ta...Ta về nhà."
"Buổi sáng mẹ em cũng thấy hai chúng ta ở cùng một chỗ rồi, em không phải sợ về trễ bị mắng chứ."
Lục Dương cười hì hì nói.
"Ăn nói linh tinh."
Quan Nguyệt có chút xấu hổ.
"Thật không đi Kim Lập Phương?"
"Không đi, không đi."
"Ở thị trấn anh có một chỗ bí mật, nếu không chúng ta đi qua bên kia?"
Lục Dương đột nhiên nói ra.
Quan Nguyệt mở to hai mắt mà nhìn.
"Địa phương bí mật?"
"Đi thì biết, để anh chỉ đường...bên này!"
....
6:30 tối.
Quan Kiến Quốc một tay mang theo đồ ăn, một tay móc ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, ai ngờ nắm chặt tay cầm, cửa chính mở ra.
Vào phòng.
Quan Kiến Quốc nhìn bốn phía, kêu : "Quan Quan."
"Đừng kêu nữa, Quan Quan không có ở nhà."
Lâm Thanh Nhã từ trong phòng vệ sinh bước ra, trên tay còn cầm theo khăn tắm.
Quan Kiến Quốc đem cặp công văn của mình đặt lên tủ áo, hỏi :"Em hôm nay sao lại về sớm như vậy, Quan Quan đâu?"
"Chiều này ban giao ca."
Lâm Thanh Nhã nói ra.
"Quan Quan đâu."
Quan Kiến Quốc lại hỏi.
"Cùng Lục Dương một chỗ rồi."
Động tác tren người Quan Kiến Quốc rõ ràng dừng lại một chút, sau đó đem khăn quàng cổ treo lên giá, nhíu mày nói ra: "Quan Quan tại sao lại cùng Lục Dương một chỗ, không phải em nói, hai bọn họ chia tay rồi sao?"
"Ta lúc nào nói bọn họ chia tay, chỉ là Quan Quan nghỉ Đông trở về, rất ít khi ra ngoài, cũng không thấy nó gọi điện, mới phát giác được nó cùng Lục Dương không có liên hệ.''
Lâm Thanh Nhã giải thích nói.
"Không tệ a, trước thái độ của em đâu như vậy."
Quan Kiến Quốc nhíu nhíu mày.
Cảm thấy kỳ lạ.
Lúc trước, trong nhà này người phản đối con gái cùng Lục Dương một chỗ nhiều nhất chính là vợ, tuy mang theo con gái đi giám nghiệm ADN, kết quả không được như bọn họ dự đoán, nhưng cũng không thể chứng minh, Lục Dương chân không đạp hai thuyền.
Ngày xưa, nếu để lão bà biết con gái đi Lục Dương, lão bà khẳng định sẽ phát điên, nhưng hôm nay có chút ngoài ý muốn.
Sự tình thay đổi hẳn có chuyện xảy ra.
Nhưng Quan Kiến Quốc không biết chuyện gì.
"Kỳ thật....Kỳ thật, ta cảm giác được đứa trẻ Lục Dương cũng rất tốt."
Lâm Thanh Nhã đột nhiên nói.
Quan Kiến Quốc càng thêm hoảng sợ, liền vội vàng đi tới, đưa tay đặt lên trán Lâm Thanh Nhã.
"Em không phải sốt rồi nói bậy đi."
Lâm Thanh Nhã đánh cái tay của Quan Kiến Quốc, sau đó đem chuyện xảy ra ngày hôm nay nói lại một lần.
Quan Kiến Quốc sau nghi nghe xong.
Trầm mặc thật lâu.
Một thanh niên tuổi còn trẻ, có thể ở trong mùa đông giá rét, quên mình nhảy xuống cứu người, loại phẩm chất cùng đạo đức này, có mấy người có thể có?
Đối với người xa lạ còn như thế.
Vậy đối với người bên cạnh, há có thể kém hơn?
"Ta còn cố ý hỏi thăm, hắn lần này thực làm đại hảo sự, đoạn sông kia một người cũng không có, nếu hắn không giúp, nha đầu kia hẳn phải chết không nghi ngờ, mà mấy tiểu hài tử khác, chỉ sợ cũng không được tốt."
Thân là bác sĩ, mấy thứ này nàng đã thấy không biết bao nhiêu lần.
Tuy Lục Dương chỉ cứu lên một đứa bé, nhưng lại hóa giải nguy cơ tiềm ẩn cho ba đứa trẻ khác.
"Ta suy nghĩ từ trưa đến giờ, con người chẳng ai hoàn mỹ cả. Lục Dương vẫn rất có trách nhiệm đấy, nếu như hắn có thể sửa chữa, hảo hảo cùng Quan Quan sinh sống, toàn tâm toàn ý đối tốt với Quan Quan, ta liền không phải đối bọn họ cùng một chỗ."
Lâm Thanh Nhã chậm rãi nói.