Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1097: Không Phản Đối (1)




Tới gần giữa trưa.

Lục Dương cùng Quan Nguyệt mới quay lại địa phương liên hoan.

Nhìn thấy hai người quay về, đồng học trong phòng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, biểu lộ ý vị sâu xa, ánh mắt của bọn họ không ngừng liếc lên thân hai người đánh giá, có người xì xào bàn tán, có người âm thầm bật cười.

"Thầy Đổng, thầy đến rồi."

Nhìn lão đầu ngồi ở vị trí chủ tọa, Lục Dương chủ động làm động tác chào.

Vài năm không gặp, Đổng Nghiễm Nho vẫn bộ dạng như cũ, bề ngoài không có gì thay đổi, chỉ là tinh thần kém hơn trước rất nhiều, nghe Quan Nguyệt nói, thân thể thầy Đổng xảy ra chút vẫn đề, đoán chừng cũng là nguyên nhân tạo thành.

"Lục Dương, lớp trưởng nói ngươi vừa rồi sẽ tới, lại cùng Quan Nguyệt chạy đi đâu vậy, mọi người chờ ngươi thật lâu."

Đổng Nghiễm Nho mỉm cười nói.

"Xấu hổ, xấu hổ, vừa rồi có chút việc, làm trễ nại, đợi lát nữa ta tự phạt mình ba chén."

Lục Dương hướng về bốn phía chắp tay.

Lập tức có người đùa giỡn.

"Hẳn là chuyện rất quan trọng đi."

"Đúng vậy a, nhất định rồi."

...

Trong lúc nhất thời, Lục Dương cũng không hiểu mấy người này có ý gì, thẳng đến khi ngồi xuống, Ngô Bá mới tiến đến bên cạnh, ghé vào lỗ tai của hắn lặng lẽ nói: "Lục ca, ngươi cùng Quan học bá ra ngoài xảy ra chuyện gì vậy, sao trở về, y phục lại khác trước."

Nói xong.

Trên mặt Ngô Bá hiện ra biểu lộ ta biết mà.

Nghe nói như thế, lại nghĩ tới biểu cảm của mấy người khác, Lục Dương biết rõ vừa rồi sao lại như vậy.

Hắn ho một tiếng, nhìn Ngô Bá nói ra: "Bá tử, ngươi nói bậy rồi."

"Cái gì mà nói bậy, không phải như thế sao?"

Ngô Bá thì thầm một câu.

Lại nói thêm.

"Không phải thật à?"

"Đương nhiên là không phải a." Lục Dương nói tiếp: "Vừa rồi ta cùng Quan Nguyệt ra ngoài sông tiểu Hoàng Hà tản bộ, nhìn thấy một tiểu cô nương rơi xuống nước, ta liền nhảy xuống cứu, đem người vớt lên, sau đó xe cứu thương tới đưa người ta đi bệnh viện, ta về nhà thay một bộ quần áo mới, bằng không lâu thế sao?"

"Cái gì, ngươi nói ngươi nhảy sông cứu tiểu hài tử?"

Ngô Bá vội vàng nói.

Trong lúc nhất thời.

Hắn cũng quên điều chỉnh lại âm lượng của mình.

Đồng học ở bên cạnh đang nói chuyện phiếm đều kinh ngạc nhìn lại, Đổng Nghiễm Nho cũng quay đầu nhìn về phía này.

"Là ta kích động."

Ngô Bá tranh thủ thời gian xin lỗi.

Lục Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, hết sức bất đắc dĩ.

Lớp trưởng Trương Kỳ nói: "Lục Dương, vừa rồi Ngô Bá nói cái gì vậy, nói ngươi cứu nguời?"

"Thiệt hay giả?"

"Không thể nói."'

Những người khác cùng lần lượt ghé hỏi.

Cũng may Lục Dương cũng không phải nói khoác, hắn nhẹ gật đầu, nói ra: "Đúng vậy a, vì vậy ta mới thay một bộ đồ mới tới đây, là một tiểu cô nương không cẩn thận rớt xuống nước, ta cũng vừa vặn gặp phải, liền đem người cứu lên, thiếu chút nữa đem ta lạnh đến đóng băng, áo khoác của Quan Nguyệt cũng đưa cho tiểu cô nương."

Lục Dương giải thích một phen, còn nói nguyên nhân Quan Nguyệt đổi áo khoác.

"Điều này cũng quá khó tin đi."

Có người hít vào một hơi nói.

Mấy chuyện nhảy sông cứu người này, trên mạng xuất hiện nhiều lắm, nhưng trong hiện thực với hiến gặp đấy, bọn hắn đều cảm thấy mới lạ.

"Quá trâu rồi, Lục Dương, ngươi đây sắp lên đài truyền hình a."

"Trời lạnh như vậy, ta cũng không dám xuông dưới."

Mọi người ta một câu ngươi một câu.

Một nữ sinh khác cũng liền hướng Quan Nguyệt hỏi, liền nhận được đáp án giống như vậy.

Bởi như vậy, trên cơ bản đã xác định.

"Lục Dương, vậy mới tốt chứ."

Đổng Nghiễm Nho duỗi ra ngón tay cái tán thưởng Lục Dương một phen, không biết có phải bởi vì kích động, còn ho khan hai tiếng.

"Lão sư, là do người dạy tốt."

Lục Dương khiêm tốn nói.

Đổng Nghiễm Nho lắc đầu.

Lúc ấy thời điểm cấp ba, Lục Dương chính là cơn đau đầu trong lớp, mặc dù được mình giảng dạy bao nhiêu lần, nhưng gia hỏa này một mực không sửa, ưa thích trốn học đi net, không lấy sự thông minh của mình tập trung vào học tập, cũng may Lục Dương không quấy rầy bạn học khác, thành tích thì nửa vời, không đến mức đếm ngược.

Ông cũng không quản được, Đổng Nghiễm Nho không cho rằng, chuyện này có liên quan gì đến mình dạy dỗ cả.

"Lục Dương, sự tình ngươi đến trễ có nguyên nhân, nên khỏi cần tự phạt đi."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Những người khác cũng phụ họa theo.

Bởi vì Lục Dương thấy việc nghĩa hăng hái làm, khiến cho họp lớp lần này có thêm chuyện để nói, bên phía nam sinh vây quanh Lục Dương hỏi quá trình, nữ sinh thì nghe Quan Nguyệt kể lại chuyện lúc đó.

Nghe được tiểu cô nương cuối cùng không có việc gì, được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, mọi người cũng đều nhẹ nhàng thở ra.

Người trẻ tuổi nha.

Cũng vẫn còn nhiệt huyết sôi trao đấy.

Ai không có ảo tưởng, mình cũng có thời điểm trở thành anh hùng.

Rất nhanh, nhân viên phục vụ dọn một bàn đồ ăn lên.

Bởi vì chuyện vừa rồi, nam sinh đều lần lượt hướng Lục Dương mời rượu, người đến mời Lục Dương nhiều hơn lớp trưởng rất nhiều, Lục Dương cũng không từ chối, uống thì uống, ai đến mời cũng không cự tuyệt.

Tiêu diệt nửa chén rượu đế con dư lại.

Ngô Bá gấp cho Lục Dương một miếng móng heo, vừa cười vừa nói: "Lục ca, trâu bò."

"Bá Tử, về sau nhỏ nhỏ cái mồn lại một chút."

Lục Dương cũng lười để ý gia hỏa này.

Vừa rồi nếu không phải hắn vội vàng hấp tấp, mình cũng không cần giải thích nhiều nhưu vậy, cũng sẽ không bị mọi người liên hợp mơi rượu.

Một bữa cơm ăn rất lâu, sau khi ăn xong, tiền mọi người góp vào còn dư một ít, Trương Kỳ liền tỏ vẻ đi chơi, những bạn học khác cũng đồng ý.

Hiển nhiên Đổng Nghiễm Nho sẽ không đi mấy loại địa phương đó.

"Để ta đưa thầy Đổng về."

Lục Dương đứng dậy.

"Được a, Lục Dương ngươi đi đi, chúng ta ở Kim Lập Phương, đợi lát nữa ngươi trực tiếp chạy tới.

Trương Kỳ biết rõ Lục Dương đi xe tới, nhẹ gật đầu, nhìn Đồng Nghiễm Nho nói ra.

"Thầy Đổng, Lục Dương lái xe tới đây, để cho hắn đưa thầy về đi."

"Lục Dương vừa mới uống rượu."

Đổng Nghiễm Nho nhíu mày.

Ặc.

Trương Kỳ cũng không chú ý tới điểm này.

Hắn nhìn nhìn Lục Dương, tựa hồ đang tìm đối sách.

"Không sao, Quan Nguyệt không uống rượu, để cho nàng lái xe là được."

Lục Dương nhìn nhìn Quan Nguyệt.

"Quan học bá cũng biết lái xe?"

Trương Kỳ kinh ngạc.

La Phương ở một bên nói ra: "Quan Quan còn có xe hơi của mình, ngươi nói xem nàng có biết lái không?"

"Các ngươi thật trâu."

Trương Kỳ có chút hâm mộ.

Mọi người tốt nghiệp cùng một trường cấp ba, hiện tại còn chưa tốt nghiệp Đại Học, sao chênh lệch lại lớn vậy chứ. Vừa nghĩ tới bản thân một chiếc xe điện cũng không có, thân là lớp trưởng Trương Kỳ không tránh khỏi lòng có chút chua xót.

Quan Nguyệt biết lái xe, Đổng Nghiễm Nho liền không có ý kiến, liền nói đi trước, không quấy rầy hoạt động của mọi người, sau đó, dưới ánh mắt của đồng học, Quan Nguyệt cầm lấy chìa khóa Lục Dương mở cửa xe leo lên ghế lái, Lục Dương cùng Đổng Nghiễm Nho ngồi ở phía sau.

Xe dọc theo bờ sông tiểu Hoàng chạy ra.

"Vừa rồi chính là ở chỗ này sao?"

Đổng Nghiễm Nho nhìn bờ sông hỏi.

"Phía trước đằng kia.'

Lục Dương chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

Địa phương vừa rơi xuống nước, còn có bốn năm người lưu lại, đều là phụ nữ lớn tuổi, ở một bên đang nói gì đó, không đoán cũng biết, hẳn đang thảo luận sự kiện tiểu hài tử rơi xuống nước.