"Đúng vậy a, nếu không có người để ý, chỉ sợ đến lúc này còn chưa có ai phát hiện."
"Còn có ba tiểu hài tử kia nữa, nếu để rơi xuống sông, ài, ta cũng không dám nghĩ...Con cái nhà ai, cũng không biết quản."
Cũng có người nói ra.
"Tiểu tử, ngươi cũng tới bệnh viện kiểm tra một chút đi, nếu như bị cảm cũng không tốt đâu."
"Đúng vậy a, dù sao 120 cũng tới, cùng đi đi."
...
Nghe thấy mấy người nói vậy, Lâm Thanh Nhã lần nữa nhìn nhìn Lục Dương, Lục Dương cũng ngẩng đầu nhìn nhìn Lâm Thanh Nhã, trên mặt lộ ra nụ cười vô hại, bất quá, nụ cười này cũng không được mẹ vợ tiếp nhận, nhìn thoáng qua sau đó, Lâm Thanh Nhã quay đầu rời đi.
Một hộ sĩ khác đi tới hỏi Lục Dương có muốn tới bệnh viện khong.
Lục Dương lắc đầu từ chối thiện ý của đối phương, hắn biết mình không có vấn đề gì, kỹ thuật bơi lội của hắn coi như cũng được, nếu đổi lại mùa Hè, lấy diện tích của con sông này, hắn bơi qua bơi lại năm lần cũng chẳng sao.
Duy nhất là có chút lạnh, nhưng mua chút thuốc cảm uống, hẳn không có vấn đề.
Bên này người tụ họp càng ngày càng nhiều.
Lục Dương tranh thủ thời gian kêu Quan Nguyệt rời đi.
Trở lại trên xe.
Lục Dương tranh thủ mở điều hòa.
Cũng không thể để trên thân ướt sũng, trực tiếp lái xe chạy về nhà.
Họp lớp với bạn học, trước mặc kệ, làm thế nào cũng phải thay một bộ quần áo mới đã.
Lái xe đến cửa ra vào.
Lục Dương nhìn nhìn Quan Nguyệt, hỏi: "Cùng vào thôi."
"Anh thay quần áo, em vào làm gì?"
Quan Nguyệt quay đầu, nhìn phương hướng cửa chính, cửa chính còn khép hờ đấy, có lẽ có người ở nhà.
"Cũng không phải chưa tới."
Lục Dương xuống xe, kéo theo Quan Nguyệt cùng một chỗ xuống.
Liễu Thanh Thanh cùng Tiểu Tiểu Thanh rời đi, Lục Vĩ liền tới cửa hàng làm việc, Tiền Vân thì dùng chổi nhỏ ở trong sân quét quét.
Tiểu Bạch trong phòng, sủa uông uông vài tiếng, sau đó lắc cái đuôi hướng phía ngoài chạy tới.,
Thấy thế.
Tiền Vân hơi ngẩng đầu.
Sau đó nhìn thấy được con trai đầu tóc ướt sũng, mặc chiếc áo già nua, với Quan Nguyệt chỉ mặc một chiếc áo len đi theo, cũng một chỗ vào cửa.
Nàng mở to hai mắt mà nhìn.
Trong lúc nhất thời không rõ chuyện gì xảy ra.
Lục Dương không phải đưa Liễu Thanh Thanh cùng Tiểu Tiểu Thanh về nhà ngoại sao? Sao lại cùng Quan Nguyệt trở về đây, Tiền Vân há to miệng, muốn nói cái gì, nhưng có chút cảm giác không đủ sức, đối với Quan Nguyệt, nàng rất áy náy đấy.
Làm cha mẹ.
Ai chẳng muốn con mình hưởng thụ tề nhân chi phúc, chẳng qua lại cảm thấy, Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh không cách nào thay đổi, vậy giữa hắn cùng Quan Nguyệt liền...
"Dì tốt."
Quan Nguyệt mở miệng trước phá vỡ yên lặng.
Toàn thân Tiền Vân hoàn hồn, đem cái chuổi dựng nơi chum nước, vội vàng nói: "Hai người các con sao vậy, Quan nha đầu, sao con ăn mặc lạnh lão thế, còn tiểu Dương, người làm cái gì, sao mà toàn thân đều ướt, ngươi mới đi bơi về à?":
"Mẹ, đừng hỏi nữa, nhanh cho con chút than sưởi đi, chết cóng con rồi, con đi thay quần áo đây, có vấn đề gì, mẹ hỏi Quan Quan đi, đúng rồi, tìm cho nàng chiếc áo khoác có thể mặc được." Lục Dương cũng không kịp giải thích gì nhiều, liền vào cửa trở lại phòng của mình.
Mặc áo quần ướt nhẹp, hơn nữa còn vào mùa đông, toàn thân đều cảm giác không thoải mái.
"Quan Quan, nhanh vào nhà đi, đừng đứng ngoài kẻo lạnh."
Tiền Vân qua, nắm tay Quan Nguyệt dắt vào nhà.
Trong phòng khách sớm đã có một chậu than, bá noại Lục Dương ngồi cạnh chậu than, nhìn vị trí gian phòng Lục Dương.
"Mẹ, khách tới rồi."
Tiền Vân nói ra.
Bà ngoại quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc, đi ra ngoài nói: "Quan nha đầu, là cháu sao, cháu tới rồi!"
"Đúng vậy a, bà ngoại nương, bà còn nhớ cháu chứ."
Quan Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, hai bên khuôn mặt xuất hiện má lúm đồng tiền nhỏ...
Loại thiếu nữ ngây ngô này, không chỉ có người trẻ ưa thích, mà thế hệ trước cũng vậy, bất quá, tâm tình giờ phút này của bà ngoại Lục Dương, cũng giống như Tiền Vân ngoài cửa, quả thật không khác gì nhau.
Lão nhân tranh thủ hít sâu một hơi, không biểu lộ ra điều gì, vừa cười vừa nói: "Đương nhiên là nhớ rồi, cháu cùng Lục Dương còn tới nhà bà chơi đấy."
"Mẹ, Quan Quan có tới nhà mẹ chơi sao?"
Tiền Vân kinh ngạc nói.
"Đúng vậy a, cũng được một hai năm rồi đấy."'
Bà ngoại trả lời.
"Quan nha đầu, nhanh ngồi đi, sao ăn mặc lạnh lẽo như vậy."
Quan Nguyệt ngồi ở bên cạnh chậu than, cũng nhìn thoáng qua gian phòng Lục Dương.
Ngồi cạnh chậu than rất ấm, hàn ý trên người cũng biến mất không thấy.
Tiền Vân tìm một chiếc áo khoác của mình, cũng không phải hợp thời lắm, miễn cưỡng đưa cho Quan Nguyệt một chiếc áo màu Lục, nàng lúc này mới hỏi: "Hai người các con xảy ra chuyện gì vậy?"
"Dì, là thế này..."
Quan Nguyệt lúc này mới đem sự tình xảy ra trên sông tiểu Hoàng Hà nói ra.
Nghe được nhi tử nhà mình nhảy xuống sông cứu tiểu cô nương, Tiền Vân cùng bà ngoại vừa cao hứng lại đau lòng, cao hứng là tiểu cô nương không có chuyện gì, đau lòng là tên hỗn đản Lục Dương này, trời lạnh như vậy còn dám nhảy xuống sông, nếu gặp nguy hiểm thì làm sao!
Nhìn nhi tử từ trong phòng đi ra.
Giọng nói của Tiền Vân không tốt lắm: "Tiểu Dương, lá gan của ngươi thật lớn, chỗ này cũng dám nhả, không sợ quỷ nước kéo chân ngươi sao?"
Lục Dương nhịn không được cười cười.
Hắn một bên dùng khăn mặt lau tóc, một bên vừa nói: "Mẹ, người cũng quá mê tín đi, đây đã là thời đại nào, con nhìn thấy tiểu hài tử té xuống nước, cũng không thể đứng một bên nhìn được a, nếu con không nhảy xuống, người có lẽ đã chết rồi."
"Cũng không phải nói không cứu, mà chú ý phương thức cứu."
Tiền Vân cũng không biết nên phản bác thế nào.
Nàng cũng không thể nói làm người ngoài, bảo nhi tử để ý cái mạng mình, không cần lo lắng sống chết của người khác.
"Tốt rồi, tốt rồi, con không phải không có việc gì sao? Kỹ thuật bơi lội của con do ông ngoại dạy đấy, mấy con quỷ nước cũng không kéo chân được." Nói xong, Lục Dương nhìn Quan Nguyệt, cười nói: "Quan Quan, bộ y phục này không tệ, em mặc vào rất đẹp nha."
"Dì cầm đến cho ta đấy."
Quan Nguyệt nhìn thoáng qua Tiền Vân.
Lục Dương ở trong ngăn kéo tìm tìm, tìm ra một vỉ thuốc Trắng Đen, uống vào một viên màu trắng, lại cầm tới cho Quan Nguyệt một viên.
"Em ở bên ngoài chịu lạnh lâu như vậy, cũng uống đi, đỡ bị cảm mạo."
Sau khi hai người uống thuốc xong.
Quan Nguyệt cũng nhận được tin nhắn của La Phương, nói thầy Đổng đã tới, hỏi bọn họ ở đâu, hai người liền vội vàng rời đi.
...
Tiền Vân cùng bà ngoại Lục Dương một mực đưa đến cửa ra vào, nhìn Lục Dương cùng Quan Nguyệt lên xe rời đi.
Chiếc Audi hòa nhập vào con đường, biến mất không thấy.
Bà ngoại hỏi: "Quan nha đầu cùng Lục Dương không chia tay sao?"
"Con làm sao biết được."
Tiền Vân hiện tại cũng rất đau đầu.
"Tiểu Dương đến Tiểu Tiểu Thanh cũng có rồi, như thế nào vẫn cùng Quan nha đầu một chỗ a."
Tiền Vân xoa xoa cái chán: "Con không quản được, mẹ muốn nói, mẹ tự đi nói với Lục Dương đi."
"Ngươi là mẹ nó? Ngươi không nói, ta có thể nói gì?"
Bà ngoại hừ liếc.
Quay người tiến vào sân nhỏ.
Bà lầm bầm lầu bầu nói: "Cái tên tiểu hỗn đản này, tính làm thổ tài chủ thời phong kiến sao?"