Tiểu cô nương được cứu lên.
Sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân ươt đẫm, co rúc trên mặt đất lạnh run người, trong ánh mắt cũng tràn đầy sợ hãi.
Mà mấy tiểu hài tử khác, cũng nghe theo lời Lục Dương quát mà đứng một bên, giờ phút này thành thật quây tại một chỗ, biểu cảm gây họa rồi.
"Đậu Bao(Bánh nhân đậu), Đậu Bao, con không sao chứ?"
Một nữ tử hơn lớn một chút lo lắng chạy xuống hỏi.
Lục Dương lúc này mới biết, tiểu cô nương vừa rớt xuống nước tên Đậu Bao.
"Các ngươi là người một nhà sao?"
Lục Dương hỏi một câu.
Nữ tử vội vàng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ta là tỷ tỷ của Đậu Bao, chúng ta là người một nhà, cảm ơn thúc thúc, cảm ơn thúc thúc đã cứu Bánh Nhân Đậu."
"Cảm ơn thúc thúc.
Hai tiểu nam hài cũng ra dáng cảm tạ.
"Không có việc gì."
Lục Dương khoát tay áo, sau đó ánh mắt nghiêm túc cảnh cáo bọn hắn:" Về sau ngàn vạn lần không được chơi đùa gần bờ sông biết chưa, hôm nay nếu không phải ta thấy được, Đậu Bao khả năng cao chết chìm rồi, hiểu không?"
Mấy tiểu hài tử liền vội vàng gật đầu.
Trải qua giáo huấn lần này.
Về sau cho tiền cũng không dám chạy tới chơi nữa.
Lục Dương cũng âm thầm hô may mắn, câu hỏi vừa rồi, cũng làm cho hắn xác định, đây chính là sự kiện chết đuối ở sông tiểu Hoàng kiếp trước, bốn tiểu hài tử, ba người chết đuối, trận bi kịch này, dưới cơ duyên xảo hợp, bị mình phá giải.
Kỳ thật cũng không khó lý giải.
Mấy tiểu hài tử này cũng không lớn, vừa rồi thời điểm Lục Dương chạy tới, bọn hắn còn đang nghĩ biện pháp cứu người, kết quả nếu không có hắn chẳng những cứu không được mà còn góp mạng vào, cũng may, Quan Nguyệt phát hiện kịp lúc, nếu mấy tiểu hài tử này cũng rớt xuống nước, đến cả hắn cũng không nắm chắt có thể cứu toàn bộ lên, dù sao, thời tiết lúc này rất lạnh, cứu người khong phải là chuyện dễ, mặc dù trọng sinh lại, nhưng Lục Dương cũng không có buff gia trì thân thể, vừa mới xuống nước, cũng làm cho hắn cảm giác toàn thân lạnh phát run.
Trở về phải uống thuốc cảm rồi.
Những người nghe thấy tiếng kêu cứu của Quan Nguyệt chạy tới liền đi xuống đê trợ giúp, đem mấy tiểu hài tử khác kéo lên, Lục Dương thì ôm theo tiểu cô nương Đậu Bao, cũng theo một chỗ bước lên.
"Tiểu tử, được lắm, ngươi người ở đâu vậy, làm tốt lắm."
Nhìn thấy Lục Dương đi lên.
Có người hưng phân nói.
Những người khác, đều không ngoại lệ dùng ánh mắt kính nể nhìn nhìn, tuy rằng không nói ra lời, nhưng ánh mắt của bọn họ đã nói rõ hết thảy.
"Bình thường, bình thường, là chuyện nên làm, đổi lại người khác thấy tình cảnh này cũng đều nhảy xuống giúp đỡ thôi.''
Lục Dương lắc đầu.
Nhìn tiểu cô nương Đậu Bao, nói ra: "Ai gọi dùm 120 đi, tiểu hài tử này đoán chừng bị dọa sợ rồi, cũng không biết uống bao nhiêu nước, đưa đến bệnh viện nhìn xem.
Tuy rằng rớt xuống nước không được bao lâu.
Tiểu nha đầu nhìn qua cũng thấy run lên vì lạnh, giống như không có vấn đề khác, nhưng vẫn nên tới bệnh viện nhìn xem, hảo hảo kiểm tra một chút mới có thể bảo đảm không có chuyện gì, nếu quả thật bị dọa đến nỗi sợ hãi, rất có thể cũng bị một cơn bệnh nặng.
Bất quá.
Không cần đợi Lục Dương nhắc nhở.
Đã có người cầm điện thoại gọi đi.
Người kia chính là Quan Nguyệt.
"Em vừa rồi gọi cho bệnh viện rồi." Quan Nguyệt cởi áo bông trên người, phủ lên người Đậu Bao, trên người cô bé chỉ là một bộ quần áo mùa thu mà thôi, Lục Dương há to miệng, không nói gì.
Thấy Quan Nguyệt chủ động đem áo bông tặng cho tiểu cô nương, những người khác cũng phải ứng lại, một đại thúc cởi ra áo khoác ngoài, nói ra: "Tiểu tử, đừng chịu lạnh, ngươi mặc vào đi, đỡ gió."
Nhìn thoáng qua đại thúc, đoán chừng bởi vì đi câu cá nên ăn mặc tương đối dày, ngoài trừ áo khoác ngoài, bên trong còn có mấy cái áo ấm, bản thân hắn cũng không chịu được cảnh gió lạnh, vì vậy cũng không cự tuyệt, vừa cười vừa nói: "Cảm ơn hữu điếu.''
(hữu điếu--bạn câu cá)
"A, ngươi cũng thích câu cá à."
Đại thúc kinh ngạc nói.
Sau đó tự mình đem áo khoác choàng lên thân Lục Dương.
"Đúng vậy a, có rảnh khi nào câu chung."
Áo khoác rất dày, mặc lên người liền có cảm giác ấm áp, hàn phong ngoài trời không thổi vào được, chỉ là quần áo bên trong, vẫn là ướt sũng đấy, bất quá, so sánh vừa rồi, đã tốt hơn rất nhiều, cứ để một mực như trước thì dễ trúng gió, nhất định cảm mạo, hiện tại thì tốt rồi.
"Được a, được a."
Đối phương liền vội vàng gật đầu.
"Vậy đợi lát nữa thêm phương thức liên lạc, có rảnh cùng một chỗ đi câu, y phục của ngươi, ta cũng tìm cơ hội trả lại."
"Được."
Sau khi hai người thêm số điện thoại của nhau, không bao lâu, một cỗ xe cứu thương liền vang lên còi hiệu chạy tới.
Có người ở ven đường vẫy tay.
Ý bảo xe cứu thương chạy tới bên này.
Đợi một hồi, người xung quang cũng càng ngày càng nhiều hơn, có người đi ngang qua, nhìn thấy bên này nhìn người vây xem cũng vào hóng chuyện, sau khi biết rõ tình huống, cảm đám đều thầm hô may mắn không thôi, mùa đông đấy, mấy tiểu hài tử này còn chạy đến sông chơi đùa, còn có người rớt xuống nước, nếu không có ai phát hiện, vậy hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Chỉ là cha mẹ của mấy tiểu hài tử này còn chưa chạy tới, không biết bọn họ đã biết chuyện này chưa.
Xe cứu thương chậm rãi dừng lại.
Hộ sĩ từ trên xe chạy xuống.
Hỏi: "Ai gọi 120."
"Ta."
Quan Nguyệt nói ra.
Vừa mới nói xong, nhìn thấy bác sĩ cùng theo hộ sĩ bước xuống, nàng kinh ngạc nói: "Mẹ, sao người lại ở đây?"
Không sai.
Đi theo xe cứu thương chạy đến, còn có Lâm Thanh Nhã....
Sở dĩ Quan Nguyệt kinh ngạc, là vì, mẫu thân của mình tuy thuộc khoa cấp cứu, nhưng chưa bao giờ đi cùng xe cứu thương, đây là công việc gân gà, bác sĩ cũng lười đi theo.
Lâm Thanh Nhã đi tới.
Thuận miệng nói ra.
"Mẹ thấy con điện báo 120, vì vậy tới đây nhìn một chút."
Không có giải thích dư thừa, nói gọn gàng.
Nói xong, ánh mắt Lâm Thanh Nhã dừng trên thân Lục Dương, thấy con gái cùng Lục Dương một chỗ, nàng khẽ nhíu mày, bất quá, trong lúc làm việc, Lâm Thanh Nhã cũng không nói gì, ngồi xổm xuống, kiểm tra thân thể cho tiểu cô nương, lại cấp cứu đơn giản một chút.
"Bác sĩ, đứa nhỏ thế nào?"
Có người ở một bên lo lắng hỏi.
Lâm Thanh Nhã nói ra: "Vấn đề không lớn, tình huống cụ thể còn phải đưa đến bệnh viện kiểm tra, ai là gia trưởng của tiểu hài tử này?"
"Ta đã liên hệ rồi, đoán chừng sắp chạy tới."
"Gọi bọn họ nói trực tiếp chạy tới bệnh viện huyện đi."
Lâm Thanh Nhã điềm tĩnh nói.
Hai người khác dùng cáng cứu thương đem tiểu cô nương bồng lên, cô bé này cơ hồ vẫn chưa hoàn hồn, một mực không nói tiếng nào, điều này làm cho Lục Dương có chút bận tâm, không biết có lưu lại di chứng gì không, hay bệnh về tâm lý.
Về phần Lâm Thanh Nhã chạy đến đây.
Lục Dương cũng rất bất ngờ.
Không nghĩ tới lại gặp mẹ Quan Nguyệt trong tình huống này...
Không biết, nàng có phải đã biết ta nhảy xuống cứu người không.
Lục Dương cười khổ một tiếng.
Muốn lưu ấn tượng tốt cho mẹ vợ cũng không phải điều dễ dàng a, như thế nào một câu cũng không hỏi.
Vừa vặn đúng lúc anfy.
Một bác gái nói ra: "Cũng may có tiểu tử này, nếu như không phải hắn nhảy vào trong nước, đem nha đầu kia cứu lên, đến bây giờ sợ người cũng không còn rồi."