Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1094: Cứu Người (2)




Lấy tính cách của Đồng Nghiễm Nho, Lục Dương hiểu rất rõ ràng, làm người chính trực, không cầu nệ tiết. Trở thành lão sư nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy tin tức nói xấu về ông, thời điểm giảng bài, đều dạy hết của mình, sợ đệ tử nghe không hiểu, đến cả loại đệ tử ham chơi như Lục Dương cũng không từ bỏ, không giống như mấy lão sư khác, mở lớp dạy học thêm, còn thiên vị cho đệ tử nộp học phí.

Có chút gia trưởng cũng thử hướng Đổng Nghiễm Nho đưa lễ, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ nhận lấy.

Làm một vị lão sư đơn giản như vậy, đến bây giờ đã được vài thập niên, dù cho con cái ở nước ngoài, lẻ loi một mình, cũng chưa phàn nàn qua bao giờ.

"Thầy Đổng đã lớn tuổi, thân thể cũng không còn tốt, về hưu là chuyện tốt, làm lão sư ở trường cấp ba quá mệt mỏi, còn là chủ nhiệm lớp, một mực thức đêm, anh sợ thân thể của thầy chịu không nổi." Lục Dương nhìn phía xa xa nói.

Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.

Hai người đi ra khu Ẩm Thực, đi vòng quanh sông tiểu Hoàng dạo chơi.

Bên bờ sông đều là cây liễu, nếu là mùa xuân, cảnh sắc khẳng định rất đẹp, là nơi tốt để tình lữ hẹn hò, bất quá mùa này, cây hai bên bờ đều trủi lụi cả đấy, chỉ có mấy lão câu cá thủ vững hai bên bờ.

Bọn họ mang theo cần câu, bên cạnh trang bị đầy đủ đồ nghề câu cá, hai mắt nhìn xa xa xuống chỗ phao câu, phảng phất ánh mắt đang chờ đợi.

Quan Nguyệt rất kinh ngạc.

Nàng còn chưa thấy người ta đi câu cá mùa đông.

"Mùa đông cũng có cá để câu sao?"

Nàng hỏi.

Lục Dương nhìn một hồi, cười cười, nói ra: "Mùa đông có thể câu được cá trích lớn, bất quá, cần phải dùng cần dài mới được, em chưa từng nghe qua bài thơ kia sao? Thuyền trơ trọi, ông lão nón lá áo tới, một mình ngồi thả câu trên dòng sông tuyết lạnh? Mùa đông cũng có cá đấy."

(Bài Giang Tuyết)

"Ta trước kia còn tưởng mùa đông cá đều đi ngủ rồi."

"Vậy môn sinh học của em khẳng định không giỏi."

Quan Nguyệt hừ một tiếng.

"Ta cũng không phải học Khoa Học Tự Nhiên."

Ngừng chân nhìn một hồi, mấy cái cần cũng không có cá, đoán chừng cũng không có thu hoạch gì, dù sao dòng sông tiểu Hoàng Hà này cũng rất nhỏ, mỗi ngày lại không biết bao nhiêu người tới câu, đến cả dùng điện câu cá cũng có người lấy ra thử, dưới điều kiện gian khổ như vậy, để cá muốn lớn lên cũng không phải điều dễ dàng.

Lại nhìn về phía trước mấy trăm mét.

Bên này không có người câu cá, trên đường lớn cạnh bờ sông, có mấy tiểu hài tử đang gõ nháo.

"Đợi thầy Đổng đến, chúng ta trở về đi, đừng đi xa, ở đây nghỉ một chút."

Ven đường có một chiếc ghế dài, Lục Dương ngừng lại.

Hai người ngồi trên ghế.

Không có những người khác, Lục Dương suy nghĩ một chút, hỏi: "Quan Quan, nghỉ tết, ba mẹ em không nói gì sao."

Quan Nguyệt biết rõ ý của Lục Dương.

Nàng cắn môi nói ra: "Cha ta gần đây bận công việc, rất ít khi về nhà, mẹ của ta hỏi chuyện của hai chúng ta, ta đều lừa dối đi qua."

"Như vậy cũng không được a."

Lục Dương thở dài.

Tuy rằng đã vượt qua cửa ải của Quan Nguyệt, nhưng ở chỗ Quan phụ, Quan mẫu, cũng không phải dễ vượt qua như vậy.

"Thế ta làm sao bây giờ? Nếu không, ngươi đi cùng ta gặp bọn họ."

Quan Nguyệt quay đầu nhìn Lục Dương nói ra.

"Ta ngược lại muốn đi, nhưng sợ bị ba ba của ngươi đánh gãy chân a." Lục Dương ngượng ngùng cười cười.

"Ngươi còn biết a, mặc kệ ngươi, đại học còn một năm nữa mới tốt nghiệp, tốt nghiệp xong rồi nói."

Quan Nguyệt cũng không muốn bị sự tình này làm phiền lòng.

"Cũng đúng."

Lục Dương phụ họa một câu.

Hắn cười cười, hướng Quan Nguyệt ôm lấy, nói ra: "Quan Quan, nếu không, chúng ta gạo nấu thành cơm đi, thừa dịp bọn họ không biết gì, liền sinh ra một tiểu hài tử mập mạp, ta không tin, cho đến lúc đó, ba mẹ của em còn không đồng ý cho chúng ta kết hôn."

"Ngươi nói linh tinh gì vậy."

Quan Nguyệt ở trên cánh tay Lục Dương nện cho hai cái, xấu hổ đỏ mặt nói.

"Ai nói muốn sinh con cho ngươi."

"Em a, em chẳng lẽ không muốn có một tiểu hài tử hoạt bát đáng yêu sao? Giống như mấy tiểu hài tử kia vậy..."Lục Dương ngẩng đầu nhìn nhìn ven đường, hắn vốn chỉ mấy tiểu hài tử đang chơi ngoài đường, sau đó phát hiện, không thấy bọn họ đâu nữa.

Gặp quỷ rồi?

Mới vừa rồi còn ở đằng kia chạy nhảy mà!

Sao mới qua một hồi, không thấy người đâu nữa.

"Quan Quan, em có thấy mấy tiểu hài tử kia đâu không?"

Lục Dương đứng dậy hỏi.

Quan Nguyệt cũng nhìn phương hướng vừa rồi, mấy tiểu hài tử này nãy nàng cũng nhìn thấy, nhưng hiện tại không thấy thân ảnh đâu, lúc này mới qua bao lâu, coi như dọc đường rời đi, bọn hắn cũng có thể nhìn thấy.

Sắc mặt Quan Nguyệt khẽ biến, nhìn xem bên kia nói: "Bọn hắn sẽ không phải rơi xuống sông chứ"

Nghe nói như thế.

Lục Dương tranh thủ thời gian đứng dậy.

Cũng không nói gì, vội vàng hướng bờ sông đi đến.

Trước con đường cái, có một con dốc, phía dưới chính là sông Hoàng Hà, bởi vì bên này quá dốc, nên mấy lão câu cá cũng không tới đặt chân, tốc độ Lục Dương rất nhanh, Quan Nguyệt ở phía sau có chút theo không kịp.

Sở dĩ khẩn trương như vậy.

Là bởi vì vừa rồi Quan Nguyệt đột nhiên nói bọn họ có phải rơi xuống sông không.

Lục Dương liền nhớ lại sự kiện.

Kiếp trước, hình như vào thời điểm nghỉ Đông năm ba, bên cạnh sông Tiểu Hoàng phát sinh ra sự kiện, bốn tiểu hài tử chơi bên cạnh sông, ba người ngâm nước bỏ mình, chỉ có một người được cứu lên bờ.

Sự kiện đuối nước hàng năm có rất nhiều, ở đâu cũng có thể gặp phải, nhưng chuyện này, Lục Dương lại nhớ kỹ, bởi vì sự kiện đuối nước diễn ra ở mùa Hạ, mà lần này ở mùa Đông, huống chi, còn là bốn đứa nhỏ.

Bốn đứa trẻ này, là anh em họ với nhau, bọn họ theo cha mẹ tết về đoàn tụ với gia đình, chẳng ai ngờ rằng lại phát sinh chuyện này.

Mà chuyện này đến đây còn chưa có hết.

Ba đứa bé không còn, nãi nãi đổ bệnh dậy không nổi, sau đó cũng đi theo, đứa còn lại uống thuốc cũng không qua nổi, có thể nói thảm vô cùng.

"Không phải bọn họ chứ!"

Nếu không phải có Quan Nguyệt nhắc nhở, Lục Dương tuyệt đối cũng không nghĩ đến chuyện này, dù sao, chuyện này tuy thảm nhưng lại không có quan hệ tới bản thân, vô thân vô cớ, cũng chỉ nghe nói, rất dễ bỏ qua.

Chạy đến bên cạnh bờ.

Lục Dương nhìn thấy một đứa trẻ ngã xuống nước, mặt khác ba đứa trẻ khác đều rất sốt ruột, nằm ở trên bờ muốn cứu người.

Nhìn thấy chuyện này.

Hắn đã xác định.

Hắn vội vàng từ trên dốc tuột xuống.

"Bên này nguy hiểm, các cháu lên trước đi."

Lục Dương đối mắt với ba tiểu hài tử quát lớn một tiếng, cũng không cởi y phục trên người, trực tiếp nhảy xuống, một cỗ hàn ý trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, nước sông cũng không sâu, nhưng lạnh đến thấu xương.

Mùa này xuống nước, cần phải có đại dũng khí, nhưng Lục Dương cũng chẳng quan tâm nữa rồi.

"Lục Dương, anh cẩn thận."

Quan Nguyệt tới chậm, vừa vặ nhìn thấy cảnh Lục Dương nhảy xuống sông.

Nàng vô cùng kinh hoàng, một bên nhắc nhở Lục Dương cẩn thận, một bên hô to cứu người.

Cũng may kỹ năng bơi của Lục Dương không tệ.

Môt phát liền cứu được tiểu cô nương đàng chìm xuống nước, sau đó ngoi lên, bơi đến cạnh bờ, đem tiểu cô nương đẩy lên, sau đó hắn cũng leo lên theo.

Thời điểm này.

Những người nghe thấy tiếng kêu của Quan Nguyệt chạy tới.

Thấy một màn như vậy, ai nấy đều thở ra một hơi.