Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1093: Cứu Người (1)




Nếu như nói, Ngô Bá lúc này là thổ hào trong lớp.

Vậy Lục Dương chính là người thần bí nhất trong mọi người.

Vài năm qua, ngoài trừ bạn gái Quan Nguyệt cùng bạn thân Ngô Bá ra, nhưng người khác đều rất ít khi liên hệ, họp lớp mỗi năm cũng không tham gia, đến động thái trên QQ cũng không bao giờ đăng tải, giống như hoàn toàn mất tích vậy.

Vì vậy.

Nghe Lục Dương muốn tới.

Đám bạn học cùng lớp đều hết sức kinh ngạc.

"Đúng vậy a, một lát nữa sẽ tới...Nếu các ngươi không tin, hỏi Quan học bá đi."

Ngô Bá chỉ chỉ Quan Nguyệt.

Những người khác nhìn sang.

Quan Nguyệt chỉ nhẹ gật đầu: "Hắn nói, một lát nữa sẽ tới."

"Gia hỏa này, ta còn tưởng hắn quên mất chúng ta đấy."

Trương Kỳ nhịn không được nói ra.

"Lục Dương có lẽ rất bận a, thời điểm năm nhất, hắn không phải nói mình khởi nghiệp sao?"

Một đồng học khác nói ra.

"Đảo mắt cái sắp tốt nghiệp đại học rồi a."

Hầu Dũng cảm thán nói.

Mấy năm nay, thời gian vội vàng trôi qua, đại đa số đồng học cũng trưởng thành hơn trước rất nhiều.

"Được, Lục Dương tới thì tới, chúng ta trước thống kê một chút, xem còn thiếu mấy người."

Trương Kỳ đếm từng người.

Người đồng ý tham gia có hai mươi bảy người, trước mắt đã đến hai mươi, còn kém bảy người chưa tới, hắn nhìn đồng hồ trên tay, nói ra: "Đợi đến chín giờ, Lục Dương đến, chúng ta liền di chuyển, cũng không thể để mọi người tới trước ngồi đợi được."

"Được a, bên ngoài lạnh lẽo muốn chết rồi."

Có nữ sinh nói ra.

Ngô Bá nhìn nhìn ven đường.

Theo đạo lý mà nói, Lục Dương có lẽ cũng sắp tới, hắn vỗ vỗ bả vai Trương Kỳ, hỏi: "Lớp trưởng, chủ nhiệm lớp chúng ta lúc nào mới tới đây, đợi lát nữa an bài thế nào?"

"Đồng lão sư nói thời điểm cơm trưa mới tới, ta nói đi đón hắn, hắn không đồng ý, đợi lát nữa chúng ta đi tới khu ẩm thực, địa phương đã tìm xong, trưa nay chúng ta ăn đồ nướng cùng lẩu."

Trương Kỳ nói ra.

"Thời tiết này ăn lẩu cũng không tệ a."

Ngô Bá nhẹ gật đầu.

Những bạn học khác đối với an bài thế này cũng rất hài lòng, một ngươi nộp năm mươi, ăn lẩu đồ nướng cũng là sự lựa chọn tốt.

Vừa đúng lúc này.

Một chiếc Audi màu đen dừng lại ven đường.

Hai mắt Ngô Bá sáng lên, nói ra: "Đến rồi."

Nghe được hắn nói vậy, những người khác cũng nhìn sang, sau đó nhìn thấy Lục Dương từ trên xe bước xuống, trực tiếp hướng bên này đi tới.

Sau khi đi tới.

Ngô Bá tiến lên cười hắc hắc nói ra: "Vẫn là thầy Đổng có mặt mũi, ta nói hắn đến, ngươi liền đến."

"Cũng không phải do nhiều năm không gặp sao."

Lục Dương ở trong đám người nhìn nhìn, phát hiện Quan Nguyệt, ánh mắt của hắn dừng lại một hồi, rất nhanh chuyển khỏi, sau đó nói: "Mọi người khỏe, đã lâu không gặp."

"Lục Dương, rất lâu rồi mới gặp lại ngươi đi."

"Đúng vậy a, những năm nay ngươi làm gì vậy, cảm giác không có tin tức gì, họp lớp cũng không thấy ngươi đi."

"Không tệ a, so với thời cấp ba đẹp trai hơn nhiều, Quan học bá, ánh mắt không tệ."

"Xe hơi mua lúc nào vậy?"

....

Mọi người ta một câu ngươi một câu.

Lục Dương cười cười đáp lại.

Ứng phó xong, Lục Dương đi đến bên cạnh Quan Nguyệt.

"Quan Quan, lạnh không?"

"Không lạnh a."

Quan Nguyệt giơ giơ lên cánh tay, trên tay mang theo bao tay dày đặc, hôm nay ra ngoài, nàng cố ý mặc vô cùng ấm.

Lại nhìn Lục Dương một chút.

Nàng nghi ngờ hỏi.

"Ngươi về lúc nào?"

"Đêm qua a, quá muộn, không tiện nói với em."

Lục Dương trả lời.

"Vậy sao đến đây, ngươi không nói với ta."

"Quyết định tạm thời, cũng vừa hết bận mà."

Quan Nguyệt hừ một tiếng.

"Lừa đảo."

Lục Dương ngượng ngùng cười cười.

Quan nha đầu hiện tại càng ngày càng thông minh, không dễ lừa rồi.

Cũng may, Quan Nguyệt không ở trên vấn đề này dây dưa, nói vài câu, sau đó nàng lặng lẽ trò chuyện với La Nguyên, thời điểm hai người nói chuyện phiếm, còn thoáng liếc nhìn Lục Dương, điều này làm cho hắn không hiểu ra sao, không biết hai người này đang dự mưu điều gì.

Đảo mắt đã đến chín giờ sáng.

Lại có ba đồng học khoan thai đến muộn, về phần những người còn lại, cũng không có ý định chờ đợi.

Trương Kỳ nhìn đồng hồ.

Nói ra: "Chín giờ, chúng ta đi khu ẩm thực đi."

"Được."

Những người khác đều tỏ vẻ đồng ý.

Khu Mỹ Thực nằm ngay bên cạnh con sông Hoàng Hà nhỏ, khoảng cách với quảnh trường Lục Nguyên cũng không xa, đây cũng là nguyên nhân bọn họ chọn tập hợp ở đây, mấy trăm mét đi bộ một hồi liền đến.

Trương Kỳ chọn một quán khá nổi tiếng.

Quán ăn Lão Trương.

Phòng đã được đặt xong, một đám tới đây, nhân viên phục vụ liền mang lên tầng hai.

Trong phòng có một bàn mạt chược, liền bị mấy nữ sinh vào trước chiếm đóng, Trương Kỳ lại cầm bộ bài tú lơ khơ tới, mọi người tùy tiện vui đùa một chút.

"Hút một điếu."

Lúc Lục Dương đang cùng Quan Nguyệt trò chuyện, Hầu Dũng rút ra một điếu Phù Dung Vương mời.

Lục Dương nhìn thoáng qua, đưa tay từ chối, nói: "Ta không hút thuốc."

"Lục Dương, ta nhớ thời điểm cấp ba ngươi hút nhiều lắm mà."

Hầu Dũng cười cười.

"Cai rồi, cai rồi."

Lục Dương cười cười.

Ngô Bá ở một bên nói ra: "Cho ta một điếu."

Hầu Dũng đưa thuốc cho Ngô Bá.

Ngô Bá cầm lấy bật lửa, bật lên đốt, thoải mái hít một hơi.

Quan Nguyệt nói ra: "Bá Tử, ngươi ở ngoài vụng trộm hút thuốc, không sợ Diệu Hồng đấm ngươi sao?"

Ngô Bá lơ đễnh, vừa cười vừa nói: "Quan học bá, nhà của ta không giống nhà của ngươi, Tiểu Hồng cũng mặc kệ ta hút thuốc rồi, chỉ có Lục ca quá thảm, ta nhớ trước kia hắn nghiền thuốc hơn cả ta."

Thấy Ngô Bá có chút hả hê.

Lục Dương nhịn không được chửi thề một tiếng: "Bá Tử, ta lúc nào nghiện hã?"

Thời điểm cấp ba, Lục Dương mặc dù hút thuốc đấy, nhưng đa số dùng để thể hiện cool ngầu, kỳ thật hắn cũng không nghiện, kiếp trước cũng là thời điểm chơi game trên đại học, mới dần dần trở thành kẻ nghiện thuốc, về sau viết kịch bản, một khi ngồi xuống không dừng hút được.

Sau khi khắc phục chướng ngại trong nội tâm, đời này Lục Dương căn bản không đụng vào những thứ này, sau đó hắn phát hiện, hút hay không cũng không khác gì nhau, ý nghĩ của hắn vẫn thanh minh, tinh thần sung mãn, hơn nữa còn bỏ được một thói quen độc hại, bớt tiêu tiền.

Nỗi quan tâm của Quan Nguyệt ở khía cạnh khác, nàng trừng mắt nhìn Ngô Bá nói ra: "Ta lúc nào quản hắn hã?"

"Không có quản, không có quản, là ta suy nghĩ nhiều rồi."

Ngô Bá liền vội vàng lắc đầu.

Nhưng thái độ này, qua loa vô cùng, làm cho người ta càng thêm tức giận.

Lục Dương quan sát một hồi, nam sinh trong phòng hút thuốc đại khái chiếm một nửa, thậm chí có cả nữ sinh, trong phòng mở điều hòa, qua một đoạn thời gian, chướng khí liền mờ mịt, khắp nơi đều là khói thuốc.

Người thích hút thuốc thì thấy bình thường, ngươi không hút sẽ thấy ngột ngạt khó chịu.

Có không ít đồng học không hút mượn cớ đi ra ngoài.

Đi trên hành lang thông khí.

Cũng có người mở cửa sổ ra.

Trong phòng tiến hoan hô cười nói, hết sức náo nhiệt.

"Chúng ta đi ra ngoài dạo đi."

Mắt thấy giờ cơm còn lâu, Lục Dương nhìn Quan Nguyệt nói ra.

Quan Nguyệt cũng sớm không chịu được mùi trong phòng, nhẹ gật đầu, cùng Lục Dương tay trong tay ra ngoài.

"Ngươi không phải không thích tham gia họp lớp sao? Sao hôm nay lại tới?"

Xuống lầu, thời điểm chỉ có hai người, Quan Nguyệt hỏi.

Lúc trước họp lớp nhiều như vậy, Lục Dương cũng không tham gia, lần này đột nhiên tới đây, làm nàng cảm thấy kỳ quái.

"Bá Tử nói thầy Đổng sẽ tới."

Lục Dương thở dài một hơi.

Không khí bên ngoài lạnh hơn rất nhiều.

"Nghe nói thầy Đổng sắp về hưu."

Quan Nguyệt cúi đầu, đem một viên đá đá đi, viên đá ở trên mặt đất lăn vài vòng, đâm vào vỉa hè.

"Khó trách lão Đổng lần này lại tới."