Tuy nói Lục Dương mua lại nhà xưởng cũng không phải vì lợi nhuận, nhưng hắn cũng không bỏ qua cơ hội để làm tốt thanh danh.
Viết xong đại cương.
Lục Dương lại viết tiểu truyện nhân vật.
Cái này rất đơn giản, chỉ cần đem nhân vật trong kịch bản giới thiệu đơn giản là được rồi, trong đó, nhân vật nữ chính dựa theo tạo hình của Y Thanh viết đấy, cùng nguyên tác không chút nào liên quan, về phần những vai khác, đạo diễn sẽ dựa theo tiểu truyện mà đi chọn lựa.
Viết xong tiểu truyện nhân vật, Lục Dương ngáp một cái, kịch bản cũng không phải dễ viết như vậy, hắn cũng không có ý định lập tức động thủ, còn phải đem đại cương cho Y Sung đọc xong, hỏi ý kiến của hắn xong mới có thể tính là kịch bản. Lục Dương cũng có chút lo lắng đấy.
Lục Dương còn chưa tự tại đến mức, cho rằng về phương diện biên kịch của mình vượt qua Y Sung.
Đem đại cương cùng tiểu truyện nhân vật, đóng gói lại một chỗ gửi đến mail Y Sung, Lục Dương đóng lại LAPTOP.
Đêm đã rất muộn.
Ánh trăng ven theo cửa sổ chiếu vào trên giường.
Dưới ánh trăng, Tiểu Tiểu Thanh nằm ở bên cạnh Liễu Thanh Thanh ngủ say sưa, thời điểm Lục Dương đi tới, tiểu nha đầu còn chép chép miệng, không biết có phải nằm mơ đang ăn gi không. Liễu Thanh Thanh còn chưa ngủ, cầm lấy điện thoại, rọi đèn cho Lục Dương.
"Còn chưa ngủ à."
Cởi áo khoác, Lục Dương nhìn nhìn người ở bên cạnh.
"Ừ, giường không quen."
Liễu Thanh Thanh nhỏ giọng nói.
"Ngày mai anh sẽ nói cha đổi lại nệm mềm."
Lục Dương nhẹ nhàng bế Tiểu Tiểu Thanh lên, bỏ vào trong nôi, sau đó hướng Liễu Thanh Thanh nói ra: "Ngủ đi...."
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ăn sáng xong, Lục Dương lái xe chở Liễu Thanh Thanh về nhà.
Hai nhà một bên thành Nam một bên thành Bắc, nghe thì rất xa đấy, nhưng thực tế đi xe còn chưa đến 20 phút, cái này còn do phải đợi đèn đỏ trên đường đi dấy, huyện thành nhỏ chính là như vậy, một cước chân ga chính là nửa cái thị trấn.
Tiểu Tiểu Thanh muốn mẹ, Lục Dương để cho Liễu Thanh Thanh mang theo.
Bất quá.
Hai người cũng bàn xong.
Giao thừa năm nay, Liễu Thanh Thanh đến nhà Lục Dương ăn tết, mùng hai tháng giêng, Lục Dương cùng nàng đi tới Liễu gia chúc tết.
Thời gian tương đối sớm, Lục Dương không có ở lại ăn cơm trưa, đem người đưa đến nhà liền lái xe rời đi, sau đó, hắn nhận lấy cuộc gọi Ngô Bá gọi tới.
"Bá Tử, có chuyện gì?"
Lục Dương nhận nghe điện thoại.
"Lục ca, Liễu Thanh Thanh tới nhà ngươi?"
Trong điện thoại, Ngô Bá cười đùa tí tửng nói.
Lục Dương không nghĩ tới Ngô Bá lại biết nhiều như vậy, hỏi: "Làm sao ngươi biết, ai nói với ngươi vậy?"
"Thời điểm ngươi cùng Liễu Thanh Thanh lên xe, ta đã thấy được, thấy các ngươi ra ngoài, ta không dám chạy tới quấy rầy, ngươi hẳn đưa Liễu Thanh Thanh về nhà đi, chậc chậc, về nhà, sao lại không sớm nói với ta?"
"Ngày hôm qua về tương đối muộn, cũng không tiện nói với ngươi, có chuyện gì sao? Có thời gian, tới nhà của ta chơi, ta chuẩn bị về nhà đây."
"Lục ca, ngươi trực tiếp tới quảng trường Lục Thủy đi."
"Đi tới chỗ đó làm gì?"
Lục Dương lái chậm xe.
Ngô Bá nói: "Quan Nguyệt chưa nói với ngươi sao? Đồng học cấp ba chúng ta, ý định trước năm mới tụ họp lại một chỗ, tập hợp ở quảng trường bên kia."
"Chưa nói, hẳn nàng không biết ta đã về đi."
Bởi vì cùng Liễu Thanh Thanh về nhà, Lục Dương không dám cùng Quan Nguyệt nói chuyện này.
"Ngươi cũng ở bên kia sao?"
Lục Dương hỏi.
Tốt nghiệp cấp 3 đã được ba năm, họp lớp hàng năm đều làm, thời điểm lúc trước nhìn qua QQ, Lục Dương cũng biết, nhưng hắn còn chưa đi tham gia lần nào, hắn đối với họp lớp cũng không phải nhiệt tình lắm, hiện tại càng không để ý QQ rồi, tin tức không biết cũng bình thường.
Ngoài trừ Quan Nguyệt cùng Ngô Bá, những đồng học cấp ba khác trên cơ bản không liên lạc nữa, hai người này không nói, căn bản sẽ không ai nói cho Lục Dương biết tin tức này.
"Ta đang ở trên xe taxi, còn chưa tới nơi, Lục ca, ngươi cũng tới đây đi, năm nay không giống mấy năm trước, lớp trưởng ở trên nhóm thông báo, hình như năm nay thầy Đổng cũng đi."
Ngô Bá biết rõ Lục Dương không thích tham gia mấy buổi tụ hội này, vì vậy cố ý nói ra một tin.
Nói đến thầy Đổng.
Trong đầu Lục Dương hiện lên mấy chữ lao ngoan đồng, Đổng Nghiễm Nho là một lão sư tốt, đối với nhân sinh Lục Dương ảnh hưởng rất lớn, đổi lại bất kỳ vị lão sư nào khác, lấy tính cách bất hảo trước kia của hắn, ba năm cấp ba khẳng định không được thuận lợi như vậy.
Thời điểm Quốc Khánh năm nhất, hắn và Quan Nguyệt có về thăm đối phương, trong nháy mắt, đã hai năm rưỡi trôi qua.
Suy nghĩ một chút, Lục Dương nói ra: "Vậy đợi ta."
"Được, ta đã đến nơi rồi, tiền tụ hội, ta giúp ngươi đưa trước."
"Được."
Lục Dương cũng không khách khí.
Một buổi tụ hội nho nhỏ, căn bản sẽ không tốn bao nhiêu tiền, lấy quan hệ của hắn cùng Ngô Bá, hoàn toàn không cần so đo mấy thứ này, huống chi, Ngô Bá ngày hôm nay, ở huyện nhỏ Thanh Sơn này, cũng coi như là tiểu thổ hào.
Cúp điện thoại.,
Lục Dương ở giao lộ trước mặt đổi hướng, trong lúc đi hắn cũng gọi điện cho Quan Nguyệt.
Bên phía quảng trường Lục Nguyên.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, trên quảng trường không có quá nhiều người, Ngô Bá ngồi xe taxi tới, tìm được đại quân, trong quảng trường rộng vắng vẻ, một đám gái trai thanh xuân hoạt bát, tụ tập phía trên bậc thang quảng trường, có người đứng, có người ngồi, đều trò chuyện với nhau.
Ngô Bá vừa đi đến.
Đã có người vừa cười vừa nói: "Ngô lão bản, rút cuộc ngươi cũng tới a."
Vòng tròn ở huyện thành rất luẩn quẩn, tuy rằng Ngô Bá không tuyên truyền, nhưng những đồng học khác trên cơ bản cũng biết, Ngô Bá bây giờ là lão bản, mở một cửa hàng quần áo, hơn nữa còn kết hôn sinh con rồi, thỏa thỏa là nhân sinh người thắng.
Bởi vậy.
Thái độ của mọi người đối với hắn rất tốt, nguyên bản nhiều đồng học không ưa thích mấy thể loại học sinh kém như Ngô Bá, trải qua rèn luyện ngoài xã hội, cũng dần dần buông tha cho ý nghĩa này.
"Ngô lão bản, sao không mang vợ cùng hài tử của ngươi đến a."
Lại có người nói.
Ngô Bá cười cười, nói ra: "Họp lớp của chúng ta, bọn họ tới làm gì!"
"Địa vị Ngô lão bản ở gia đình thật cao, thật lợi hại."
Có người cười nói.
Cũng có nữ sinh nói ra.
"Ngô lão bản, ta định ngày mai tới cửa hàng ngươi mua quần áo, có được giảm giá không?"
Ngô Ba vô cùng hào khí nói: "Đương nhiên rồi, thời điểm tính tiền cứ nói tên của ta, tất cả mọi người đều có.";
Trong đám đệ tử, còn không ít người chưa mua đồ tết đều rất vui vẻ, người mua rồi thì có chút hối hận, mất đi cơ hội nhổ lông dê.
Ngô Bá ở trong đám người tìm tìm, thấy Quan Nguyệt ở trong đám người nhìn ra ven đường ,Ngô Bá trêu ghẹo nói.
"Quan học bá, nhìn cái gì, đang đợi Lục Dương sao?"
Trước mặt mọi người bị nói ra suy nghĩ của mình, Quan Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Bá Tử, ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi."
"Hắc hắc, vừa rồi ta cùng hắn gọi điện, một hồi liền tới."
Nghe được Quan Nguyệt nói, Ngô Bá biết rõ, Quan Nguyệt hẳn biết rõ Lục Dương sẽ tới đây rồi.
Ngô Bá móc ví ra, cầm một tờ tiền, quay đầu đưa cho Trương Kỳ, nói ra: "Lớp trưởng, thu tiền chưa? Một người năm mươi phải không? Phần của Lục Dương, ta nộp."
Trương Kỳ nhận lấy tiền, kinh ngạc hỏi: "Lục Dương, năm nay sẽ tới đây sao?"