Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1091: Kịch Bản Điện Ảnh (1)




"Em đi ngủ trước đi, anh có chút việc."

Đem điều hòa trong phòng mở lên, Lục Dương nhìn Liễu Thanh Thanh nói ra.

Tiểu Tiểu Thanh lật qua lật lại không ngủ được, bị Liễu Thanh Thanh ôm đến bên người, tiểu nha đầu nằm trên bụng mẫu thân, mắt trợn tròn nhìn ông bố mình.

"Pa...."'

Tiểu nha đầu kêu một tiếng.

"Ngủ đi, nghe lời..."

Hướng về phía Tiểu Tiểu Thanh khoát tay áo, Lục Dương đóng cửa phòng lại.

Tiểu Tiểu Thanh ngủ rất có quy luật đấy, Lục Dương không muốn sau khi về quê, lại đem cái quy luật này phá vỡ, như vậy, không chỉ có tiểu hài tử mệt mỏi, nếu nửa đêm làm ầm ĩ, lão nhân gia cũng bị liên lụy theo.

Tắt đèn.

Tiểu Tiểu Thanh y y nha nha nói chuyện một mình.

Liễu Thanh Thanh dỗ một hồi, rốt cuộc mới yên tĩnh lại.

Bên phía Lục Dương, hắn đi ra ngoài bàn sách, bật máy tính lên, đem ánh sáng màn hình hạ thấp một chút, mở ra file word, hắn thoáng suy tư một chút, sau đó nhẹ nhàng gõ chữ.

Thừa dịp tết được nghỉ trong nhà.

Hắn có ý định viết ra kịch bản < Dược Thần >

Hắn từ bên phía Lưu Dũng đã được đồng ý, đề tài tốt như vậy, nếu như không biết thành kịch bản thì thật sự lãng phí, huống chi, hôm nay còn có công ty Giải Trí Sơn Hải, thật sự không thể không có tác phẩm của mình, với tư cách lão bản, Lục Dương cảm giác mình nên làm gì đó.

Không vì chuyện gì khác, vì sư tỷ sáng tạo việc làm.

Y Thanh đã ký hợp đồng với Giải Trí Sơn Hải được mấy tháng.

Vẫn luôn là người đại diện phát ngôn của Cilicili.

Nhận một ít quảng cáo đại ngôn.

Tuy rằng cũng được đạo diễn mời đóng phim điện ảnh cùng truyền hình, nhưng đều bị người đại diện của Y Thanh cự tuyệt, dù sao, một ca sĩ mới xuất đạo, đi đóng phim cũng không được cho vai tốt gì, lấy danh khí hiện nay của Y Thanh, nhận những vai tiểu nhân vật này, thật sự có chút hạ thấp thân phận rồi.

Lục Dương sẽ viết một kịch bản, sau đó thiết lập một nhân vật tương tự Y Thanh.

Không cần phải có tài diễn xuất cao.

Nhưng có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.

Ví dụ như Công Phu bên trong Câm Nữ (The Silent Wife )

Đương nhiên, cũng không phải nói sư tỷ diễn cảnh hàng động, với tư cách là sinh viên ưu tú ngành Hí Kịch, Y Thanh diễn cảnh hàng động khẳng định hơn đám tiểu thịt tươi không biết bao nhiêu lần, hơn nữa lấy vẻ đẹp thần tiền, chỉ cần diễn nhân vật bình hoa thôi đã có được hiệu quả không tưởng.

Kịch bản tự nhiên cũng không thể dựa theo ban đầu, tuy rằng bộ phim này hết sức thành công, quay phim cũng rất tốt, nhưng Lục Dương cảm thấy, nghệ thuật bên trong cũng quá nồng rồi, toàn mùi tiền.

Không có biện pháp.

Ai bảo bộ phim này quay theo tiểu chuẩn điện ảnh thương nghiệp.

Điện ảnh thương nghiệp mà, làm ra chính để kiếm tiền.

Bởi vì kịch bản sữa chữa lung tung, đối với thiết lập nhân vật ban đầu cũng bị phá vỡ, điều này dẫn đến câu chuyện xưa trong phim chênh lệch quá lớn, sau khi bộ phim được chiếu xong, nhân vật chính cùng đạo diễn bị thẩm vấn công khai, huyên náo một hồi.

Lục Dương cũng không tính làm một bộ phim thương nghiệp.

Bởi vì coi như hắn hoàn toàn phục chế lại, quay một bộ phim giống hệt, nhưng khả năng doanh thu phòng vé cũng không cao như kiếp trước, bởi vì thời đại không giống nhau, lấy niên đại lúc này, doanh thu bán vé hơn 1 tỉ đã là đỉnh của chóp....Nhưng doanh thu hơn 1 tỉ thì sao, dựa theo tỉ lệ phân chia một phần ba, khấu trừ thành phẩm, tối đa cũng chỉ lời khoản 200 triệu.

Chút tiền này Lục Dương không quan tâm.

Huống chi.

Sửa chữa lại kịch bản, chưa chắc doanh thu sẽ thấp hơn kiếp trước, hắn cũng không tổn thất được mấy.

Lục Dương đối với chính mình cũng rất tự tin đấy.

Cân nhắc một chút, liền bắt đầu viết xuống đại cương.

Bộ phim điện ảnh này, cứ dựa theo những thứ mà Lưu Dũng trải qua, viết những trải nghiệm của hắn, cùng với những mẫu chuyện xưa của bệnh nhân, mục đích miêu tả vẻ tàn khốc của thế giới.

Trong kịch bản của Lục Dương.

Nhân vật chính cũng không phải là một tên gian thương không tiển không thế, cũng không có phụ thân bị bệnh nặng, nam nhân thất bại thê tư muốn ly dị, bản thân nhân vật chính là nhân sĩ thành công, gia đình giàu có, có nhà xưởng, làm thực nghiệp, quan hệ vợ chồng hài hòa, còn có một con gái xinh đẹp.

Nguyên bản là gia đình hạnh phúc.

Nhưng một lần ngoài ý muốn bị phá vỡ, nam chính cùng nhân viên của mình đá bóng, không cẩn thận bị bóng đập vào mũi, máu chảy không ít, đưa đến bệnh viện kiểm tra, mới biết được mình mắc bệnh bạch cầu.

Nghe tin dữ như vậy, làm cho tâm tình của Lưu Dũng xảy ra biến hóa rất lớn, biến thành chán chường, trở nên sa đọa, đối với cuộc sống cũng dần dần mất đi ý nghĩa, nhưng trong quá trình chữa bệnh, thời gian tiếp xúc với người trong thế giới này, hắn nhận thức một đám bằng hữu, dưới sự cổ vũ của nhi tử cùng thê tử, cùng với sự hỗ trợ của bằng hữu mắc cùng một bệnh, Lưu Dũng từ từ đứng lên, tự cứu lấy mình, cũng cứu rỗi những người khác.

Lục Dương viết vô cùng nhanh.

Trong lòng của hắn đã sớm có ý tưởng trong đầu, bởi vì rất nhiều tình tiết, đều là Lưu Dũng kể lại đấy, là chuyện mà hắn tự mình trải qua, Lục Dương giống như nghệ nhân gia công, đem mẩu chuyện lạnh như băng, thoáng cái thể hiện ra sự ấm áp của thế giới.

Tình huống ở bệnh viện trị liệu, tình huống về gia đình bênh nhân trung phòng, từng gia đình bị suy sụp, bởi vì không có thuốc uống, chỉ có thể ở nhà chờ chết....nửa đêm lặng lẽ trốn đi, ra ngoài lang thang cũng mấy người bệnh khác.

Trên thế giới này, chỉ có một loại bệnh, đó chính là bệnh nghèo....

Những lời này Lục Dương đều giữ lại, cũng là hạn chế mà nhân vật chính cần phải phá vỡ, Lưu Dũng ở trong kịch bản đi tìm kiếm, ban thân xuất ngoại tìm hiểu, rút cuộc cũng tìm được loại thuốc thay thế, đem giá thuốc một tháng gần bảy tám vạn, hạ thấp chỉ còn 400 tệ.

Thuốc 400 tệ, người nghèo cũng có thể uống được, chứng kiến bệnh tình giảm đi.

Hắn thành công.

Người cùng phòng tụ tập với nhau, cùng nhau leo núi, sống rất vui vẻ, phảng phất bọn họ đối với tương lai tràn đầy hy vọng, bọn hắn còn ra ngoài tìm những lão bệnh lang thang, vận mệnh nhân vật chính, tụ ngàn vạn người bệnh cùng một chỗ.

Nhưng một mực mua thuốc ngoại cũng không phải kế lâu dài, Quốc Ngoại đã kiện ra tòa về bản quyền độc quyền, nhà xưởng giảm sản lượng sản xuất, giá cả tăng lên, con đường thanh toán bị ngăn cản, từng phiền toái kéo đuôi nhau mà đến, vì giải quyết phiền toái, Lưu Dũng chỉ có thể bán đi sản nghiệp của mình, tìm kiếm đầu tư, tự mình mở nhà xưởng sản xuất thuốc....

Sinh mệnh thăng hoa.

Đây là chuyện xưa của một người bình thường được phong thần.

Câu chuyện xưa rất dài.

Từ đầu cho đến cuối đều bình dị, làm cho người xem cảm động, kết quả cuối cùng cũng rất tốt, nhân vật chính không bị bỏ tù, hắn một mực nỗ lực bôn ba, thay đổi thực tại, cứu rỗi mọi người...Cho dù mở nhà xưởng hết sức khó khăn, nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ.

...

Vù vù vù.

Viết xong đại cương, Lục Dương thở dài một hơi, cảm giác tảng đá nặng đặt trong lòng như hạ xuống. Kiểm tra lại một chút, hắn cảm thấy kịch bản có chút hơi dài, khẳng định phải cắt giảm đi, nhưng Lục Dương cũng không sốt ruột sửa chữa, mà trước hết lưu lại, sau đó thương lượng với Y Sung rồi đưa ra quyết định.

Tuy rằng đây chỉ là một bộ phim điện ảnh.

Nhưng cũng có thể xem như là quảng cáo.

Bởi vì Lưu Dũng cuối cùng vẫn thành lập nhà xưởng tên là Dược Phẩm Tam Thạch, tìm kiếm người đầu tư cũng đến từ Tập Đoàn Sơn Hải, nhưng thứ này không lo dính đến vấn đề bản quyền, Lục Dương cũng không ngại, nhân cơ hội quảng cáo free một phen.

Làm như vậy chỗ tốt có rất nhiều, nếu như bộ phim điện ảnh này nổi tiếng, như vậy Dược Phẩm Tam Thạch không chút tiếng tăm, tất nhiên sẽ được vô số người biết được, hơn nữa biết rõ đây là bộ phim nguyên tác, tuyệt đối là quảng cáo tốt nhất, bao nhiêu tiền cũng không mua được.