Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1090: Biết Đi (2)




Cảm giác dì nhỏ của mình thích vắt chanh bỏ vỏ.

Lại cảm giác nãi nãi cũng hơi quá đáng.

Nàng nói tiếp: "Lão nhân gia cũng thật kỳ cục, lúc đi học thì cấm yêu đương, dọa cắt chân, vừa tốt nghiệp liền thúc kết hôn, nãi nãi tưởng bạn trai rơi từ trên trời xuống sao?"

"Được rồi, được rồi, Tiểu Bạch, không nên ăn nói lung tung, sự tình vừa rồi cảm ơn ngươi..." Lữ Tiểu Vũ lấy giấy ra lau lau tay, sau đó mở túi sách của mình, từ bên trong lấy ra một phong bao lì xì, đưa cho Lữ Tiểu Bạch.

"Đây là lì xì Lục Dương cho cháu."

"Tiền lì xì a."

Lữ Tiểu Bạch bắt đầu vui vẻ.

Cầm lấy phong bao lì xì mở ra nhìn, bên trong là xấp tiền mặt đỏ mới tinh, ánh mắt nàng híp lại.

"Bao nhiêu vậy?"

"Một vạn tệ, không phải ước định giữa hai người à."

"Cảm ơn dượng."

Lữ Tiểu Bạch vui vẻ kêu một tiếng.

Lữ Tiểu Vũ sớm thành thói quen, nàng bình tĩnh nói: "Không cảm ơn cô cô sao?"

"Cảm ơn cô cô."

Lữ Tiểu Bạch lần nữa hô, sau đó lao tới, ở trên mặt Lữ Tiểu Vũ hôn một cái.

....

"Ngựa gỗ ~"

Bế con xuống, Lục Dương ôm Tiểu Tiểu Thanh hôn một cái.

Bởi vì vừa nếm qua sủi cảo.

Tiểu Tiểu Thanh có chút chịu không nổi mùi vị của ông bố mình, nàng dùng bàn tay đầy thịt đẩy khuôn mặt Lục Dương ra xa, Lục Dương cũng không để nàng toại nguyện, đem Tiểu Tiểu Thanh ôm sát vào người, dùng râu ria lởm chởm nơi cằm, ở trên mặt nàng chà chà.

Chòm râu của hắn, so với trước đây thì cứng hơn nhiều, Tiểu Tiểu Thanh không tránh nổi, oa oa khóc lên./

"Nhìn ngươi kia, làm ba đấy, nhưng cả ngày chỉ biết bắt nạt Tiểu Tiểu Thanh."

Tiền Vân đem Tiểu Tiểu Thanh đoạt lấy.

Hung hăng khinh bỉ nhìn con trai mình.

Lục Dương cười cười, tuyệt không để trong lòng, khuê nữ nhà mình, mình khi dễ có sao đâu.

"Tiểu Tiểu Thanh ưa thích chơi đùa với con."

Lục Dương nhìn tiểu nha đầu, lộ ra nụ cười.

Hắn ngồi chổm hổm trên mặt đất.

Nhìn Tiểu Tiểu Thanh vỗ tay, nói: "Đến đây với ba."

Tiểu Tiểu Thanh vừa rồi mới còn khóc, lại giãy giụa muốn đi tới phía Lục Dương, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả trở mùa, điều này làm Tiền Vân bất đắc dĩ không thôi, thời điểm nàng định bế Tiểu Tiểu Thanh đưa cho Lục Dương, Lục Dương nói ra: "Mẹ, mẹ để Tiểu Tiểu Thanh xuống mặt đất..."

"Để xuống đất ?"

Tiền Vân sửng sốt.

Sau đó liền hiểu dụng ý của con trai.

"Tiểu Tiểu Thanh còn đứng chưa vững!"

Nàng nói ra.

"Thử một chút, dù sao cũng có mẹ ở bên cạnh, cũng không ngã được."

Lục Dược tiếp tục kiên trì nói.

"Mẹ, Lục Dương đã nói như vậy, thử xem sao." Liễu Thanh Thanh đứng ở bên cạnh nói ra.

Nghe được hai người nói như vậy, Tiền Vân do dự một chút, lúc này mới đem Tiểu Tiểu Thanh đặt trên mặt đất, sau đó cẩn thận từng li từng tí buông tay, bất quá hai tay của nàng cũng không rời xa, để ở cạnh người Tiểu Tiểu Thanh, muốn đợi tiểu nha đầu này lúc đứng không vững, có thể nhanh tiếp được, không đến mức làm tiểu nha đầu ngã xuống.

Lục Vĩ có chút chờ mong nhìn Tiểu Tiểu Thanh.

Thời điểm Tiền Vân thả tay ra.

Tiểu Tiểu Thanh liền hướng phía Lục Dương chạy tới.

Một bước, hai bước...

Hô hấp của tất cả mọi người trong phòng như ngừng lại.

Phảng phất mỗi bước đi là nhịp đập của trái tim.

Ba bước.

Bốn bước...

Tiểu Tiểu Thanh rốt cuộc thành công chạy tới bên cạnh Lục Dương, sau đó thân thể nghiêng một chút, vừa vặn ngã vào khuỷa tay Lục Dương, không thể nghi ngờ, thành công!

"Tiểu Tiểu Thanh biết đi rồi!"

Liễu Thanh Thanh kinh hỉ nói.

Trên mặt Tiền Vân cùng Lục Vĩ cũng hưng phấn không thoi.

Chẳng ai ngờ rằng, thử nghiệm một chút, vậy mà thành công, Tiểu Tiểu Thanh dưới tình huống không có sự trợ giúp, vậy mà đi được bốn bước, mãi cho đến bên cạnh papa mới ngã xuống, nếu như không phải khoảng cách gần qua, nàng hẳn có thể đi thêm vài bước.

"Nha đầu này, thật lợi hại a, thời điểm Tiểu Dương bằng tuổi, còn chưa biết đi."

Lục Vĩ tấc tắc kêu kỳ lạ.

Tiền Vân cũng kích động không thôi.

"Tiểu Dương phải hơn một tuổi mới biết đi, chuyện này ta nhớ rât rõ, Tiểu Tiểu Thanh đúng là lợi hại."

Liễu Thanh Thanh chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Lục Dương, hưng phấn mà hỏi: "Làm sao anh biết?"

"Anh đoán đấy."

Lục Dương cười cười, ôm lấy con gái, trên mặt tràn đầy thần sắc vui mừng, noi ra: "Anh thấy Tiểu Tiểu Thanh ở trên xe đẩy chạy nhanh như vậy, liền suy nghĩ, có phải biết đi rồi không, không nghĩ tới thử một lần liền được."

Tuy rằng bước đi còn chưa vững, nhưng chỉ cần luyện tập thường xuyên, không bao lâu Tiểu Tiểu Thanh có thể đi mà không cần ngồi xe.

Những người khác đều rất vui vẻ.

Chỉ có Tiểu Tiểu Thanh có chút mờ mịt.

Không biết chuyện gì xảy ra.

Đôi mắt to đảo vòng vòng, một hồi nhìn papa, một hồi lại nhìn mẹ.

"Con gái, con thật sự là áo bông nhỏ của pa mà."

Lục Dương nhìn bộ dạng ngây thơ của con gái, nhịn không được ở trên mặt nàng hôn một cái.

Tiểu Tiểu Thanh cúi đầu, lấy tay bụm mặt....

Bộ dạng nhìn rất thẹn thùng.

"Đều nói con gái là tiểu tình nhân kiếp trước của ba, con xem Tiểu Tiểu Thanh thế này, thật giống..." Tiền Vân cười cười.

Trên mặt Lục Dương cười cười, nhưng trong lòng không cho là đúng, thầm nghĩ, kiếp trước con là tên cẩu độc thân đấy, hơn ba mươi tuổi còn chưa lấy vợ, ở đâu ra tiểu tình nhân? Đương nhiên, vấn đề này, Tiền Vân khẳng định không biết được.

Lục Vĩ cũng nói: "Nếu mẹ không đi ngủ, có thể nhìn thấy Tiểu Tiểu Thanh bước đi."

Thời điểm ăn sủi cảo, cậu nhỏ Tiền Quân ra ngoài đi đón vợ tan làm, bà ngoại dưới sự thúc giục của Tiền Vân, cũng đi ngủ sớm...Hai người không có may mắn nhìn thấy Tiểu Tiểu Thanh bước đi.

Lục Dương nói ra: "Không sao, cùng lắm thì ngày mai để cho Tiểu Tiểu Thanh bước đi vài bước."

Thời gian đã không còn sớm.

Tiền Vân đem phòng Lục Dương thu thập lại, giường con nít cũng chuyển vào.

Rửa mặt một phen, Lục Dương ôm Tiểu Tiểu Thanh về phòng của mình.

Trong phòng, vẫn như cũ giống thời cấp ba.

Trên tường dán áp phích ố vàng, còn có sách truyện trong góc.

Liễu Thanh Thanh dùng đôi mắt đẹp đánh giá căn phòng này, nàng lần đầu tiên đi vào phòng ngủ của Lục Dương, nhưng mà, thời điểm nhìn đến chiếc bàn, Liễu Thanh Thanh hơi ngẩn người.

"Sao vậy?"

Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh đặt vào trong nôi, ba mẹ đã về, Tiểu Tiểu Thanh cũng không làm khó, tự mình nằm trên giường tự chơi.

"Không có...Không có gì."

Liễu Thanh Thanh thu hồi ánh mắt, cười cười.

Chỗ bàn học, có rất nhiều ảnh chụp, trong đó có một tấm ảnh chụp một nam một nữ bên cạnh dòng sông, nam anh tuấn tiêu sái, nữ rạng rỡ mỹ lệ.