"Cô cô, sao món cá sốt cà chua này, chỉ còn lại nửa con?"
Trong căn hộ nhà công nhân viên chức, Lữ Tiểu Bạch nằm trên bàn, đôi mắt to sáng ngời nhìn vào chiếc hộp đựng cá sốt cà chua, những món ăn vẫn còn nguyên vẹn đấy, chỉ có món cá này mất đi một nửa, cái đuôi đã biến mất vô ảnh vô tung.
"Nhìn chằm chằm vào món này làm gì, còn mấy món khác, còn chưa đủ ngươi ăn sao?"
Lữ Tiểu Vũ bưng hai cái chén tới.
Đặt một cái trước mắt Lữ Tiểu Bạch, một cái tự mình sử dụng.
"Con biết rồi, dì nhỏ khẳng định trên đường đi nhịn không được nên ăn vụng."
Lữ Tiểu Bạch hì hì hai tiếng.
Bị đoán được, Lữ Tiểu Vũ ở trên đầu nàng gõ.
Lữ Tiểu Bạch cũng không thèm để ý, nàng cầm lấy đôi đũa, gấp một con cá ở tô canh lên nếm, kỳ thât tối nay, Lữ Tiểu Bạch cùng gia gia nãi nãi đều ăn tối rồi, bất quá, nhìn thấy dì nhỏ mang theo nhiều đồ ăn ngon trở về, Lữ Tiểu Bạch quyết định ăn thêm.
Đương nhiên, đồng học Tiểu Bạch lấy lý do không thể nhìn dì nhỏ tội nghiệp ăn một mình, vì vậy đường hoàng ngồi vào bàn.
Ăn một miếng.
Lữ Tiểu Bạch dựng thẳng người, cái ghế xích lên phía trước, sao cho dánh ngồi càng thêm thoải mái.
"Oa, dì nhỏ, dì từ đâu mua được món cá này vậy, ăn thật ngon."
Lữ Tiểu Bạch hoa chân múa tay vui sướng.
Lữ Tiểu Vũ cũng nếm thử miếng canh chua cá, mùi vị tương đối chính tông, xem ra nhà kia cũng không phải chỉ có một món tủ, những đồ ăn khác cũng ngon như vậy, đồng học Tiểu Vũ giống như phát hiện ra bảo tàng.
Nàng giải thích nói.
"Là địa phương mà Lục Dương giới thiệu."
"A, dượng giới thiệu sao?" Lữ Tiểu Bạch trả về một tiếng, sau đó nhìn vợ chồng Lữ Bảo Hoa ngồi trên ghế salon xem TV, hô: "Gia gia, nãi nãi, hai người mau mau tới đây nếm thử, đồ ăn dì nhỏ mua về thật ngon."
"Đồ ăn bên ngoài, sao ngon bằng trong nhà."
Lữ mẫu có chút bất mãn, nữ nhi rõ ràng về nhà rồi, vậy mà cũng không hướng mình chào hỏi, hơn nữa còn mang theo đồ ăn bên ngoài về.
Nàng đứng dậy đi tới.
Nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, nhỏ giọng thì thầm một tiếng phá gia chi tử.
Nhiều món như vậy, một người khẳng định ăn không hết.
"Mẹ, ai nói đồ ăn bên ngoài không ngon như trong nhà."
Lữ Tiểu Vũ phản bác một câu.
Ngoài ý muốn nhất là Lữ Tiểu Bạch cũng không làm trái, cũng nói: "Nãi nãi, người nếm thử một miếng sẽ biết, đồ ăn dì nhỏ mang về thật ngon.''
"So với đồ ăn ta nấu còn ngon hơn?"
Lữ mẫu hỏi lại.
Lữ Tiểu Bạch: ...
Lữ Tiểu Vũ: ....
Hai nữ nhân không dám lên tiếng, vấn đề này không tốt để trả lời, Lữ mẫu tuy rằng nấu ăn cũng không tệ, nhưng chênh lệch vẫn còn rất lớn, nói không ngon, vậy khẳng định chuẩn bị nghe mắng rồi, nói ngon, lại làm trái lương tâm trong lòng, cho nên bọn họ chỉ có thể trầm mặc.
Lữ mẫu cầm một đôi đũa tới, gấp một miếng cá lên nếm thử, đồ ăn được đóng gói trong hộp nên vẫn còn rất nóng đấy, cũng không tổn thất khẩu vị, ăn một miếng, sắc mặt Lữ mẫu thay đổi.
Làm đầu bếp mấy mươi năm, ăn ngon hay không, nàng vẫn có thể phân biệt được đấy.
Món này.
Người bình thường tuyệt đối không làm được.
"Mùi vị coi như cũng được, mua đâu vậy?"
Lữ mẫu cũng không có truy vấn ai nấu ngon hơn rồi.
Lữ Tiểu Bạch đoạt đáp: "Dì nhỏ nói là địa phương do dượng giới thiệu."
Lữ mẫu hung hăng trừng mắt nhìn Lữ Tiểu Bạch, đồng học Tiểu Bạch lè lưỡi, ngượng ngùng cười cười, tranh thủ thời gian gấp ăn, nãi nãi thật đáng sợ, vẫn nên thành thật ăn ngon đi.
"Tiểu Vũ."
Lữ Mẫu rút ra một cái ghế, ngồi xuống đối diện với Lữ Tiểu Vũ, nhìn con gái của mình.
"Hả? Sao vậy mẹ?"
Lữ Tiểu Vũ ngẩng đầu, miệng vẫn còn nhai nhai nuốt nuốt.
Nhìn thấy con gái dạng này, Lữ mẫu tức giận không thôi, nàng nói ra: "Lữ Tiểu Vũ, con bây giờ cũng là đại cô nương rồi, lúc ăn có thể nhã nhặn một chút được không, về sau làm sao mà lập gia đình?"
"Lập gia đình làm gì, con không lấy chồng, cả đời này sống cùng ba với mẹ."
Lữ Tiểu Vũ vui cười một tiếng.
"Cái con nhà đầu chết tiệt này, sắp tới, ta cũng bị ngươi làm tức chết thôi, lớn tuổi rồi, cũng không vì tương lai của mình mà cân nhắc."
Lữ mẫu oán trách một câu, lại hỏi: "Lục Dương đâu."
"Hắn về quê rồi, trường học không phải được nghỉ sao?"
Lữ Tiểu Vũ giải thích nói.
"Về quê a, vậy hắn không quản công ty à?"
Lữ mẫu thử hỏi.
Lữ Tiểu Vũ vừa ăn vừa nói: "Hắn vẫn luôn như vậy, đem chuyện công ty giao hết cho con."
"Tiểu Vũ." ngữ khí của Lữ mẫu nghiêm túc hẳn lên: "Con thành thật trả lời mẹ, con cùng Lục Dương, cuối cùng có cơ hội không?"
Vấn đề này.
Trong lòng Lữ mẫu đã suy nghĩ rất lâu, nhưng cảm thấy vẫn nên hỏi rõ ràng.
Nữ nhi của mình cũng không còn nhỏ.
Một mực kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp tốt, nếu như nàng cùng Lục Dương có thể cùng một chỗ, tự nhiên là tốt nhất, song phương coi như trở nên cường đại, nhưng nếu như hai người không có cơ hội gì, cũng không thể một mực để như vậy, nha đầu nhà mình, cũng sắp nhanh trở thành đại cô nương a.
Lữ Tiểu Bạch đang âm thầm dùng bữa cũng dừng đũa lại, liếc mắt nhìn qua dì nhỏ.
Lữ Bảo Hoa đang nghiêm túc xem ti vi, lỗ tai cũng giật giật vài cái.
Lữ Tiểu Vũ thiếu chút nữa nghẹn xương cá.
Nàng ho vài tiếng, vội vàng tiếp nhận cuốc nước mà Lữ Tiểu Bạch đưa tới, lên tiếng: "Mẹ, người nói gì vậy, con cùng Lục Dương là đồng bọn hợp tác, không phải quan hệ như mẹ nghĩ đâu, mẹ không nên bị nha đầu Lữ Tiểu Bạch này nói nhảm."
Lữ Tiểu Bạch trợn tròn mắt.
Hối hận vì đã rót nước cho dì nhỏ.
Lấy oán trả ơn!
Lữ mẫu nhíu nhíu mày, nhìn kỹ con gái của mình, muốn từ trong đó phán đón biểu cảm của Lữ Tiểu Vũ, nàng muốn nghe đó có phải lời nói thật lòng hay không, nhưng Lữ Tiểu Vũ che giấu vô cùng tốt, làm cho nàng không phát hiện được điều gì.
"Nếu như vậy, lễ tết năm nay, mẹ an bài cho con mấy người."
Lữ mẫu điềm tĩnh nói.
"An bài cái gì?"
Thấy biểu cảm không tình nguyện của con gái, Lữ mẫu nổi giận, nàng nói ra: "Lần trước, con cùng đồng nghiệp tiến sĩ của ca ca xem mắt thất bại, đừng tưởng là mẹ không biết, chính do con giở trò quỷ, người ta còn hỏi ca ca con, hỏi con có phải có hài tử ba tuổi hay không, lần này mẹ cảnh cáo con, đừng có giở trò quỷ, nếu mà chơi trò, tết này con ở công ty đi, đừng có về nhà."
"Không về thì không về."
Lữ Tiểu Vũ thì thầm một câu.
"Xem ta hôm nay có đánh chết ngươi không."
Lữ mẫu giận dỗi, cầm lấy vỉ đập ruồi.
Con gái càng ngày càng lớn, càng không nghe lời nàng nữa rồi.
Lữ Tiểu Bạch ở một bên thấy tình thế căng thẳng, vội vàng đứng dậy ngăn cản, nói ra: "Nãi nãi, nãi nãi, dì nhỏ nói đùa, để con giúp người khuyên giải nàng."
Sau đó Lữ Tiểu Bạch bị đánh trước hai cái.
"Nói bậy bạ gì đó, ăn đồ của ngươi đi, Lữ Tiểu Bạch, nếu để ta phát hiện ngươi yêu sớm, xem ta có đem chân ngươi chặt đứt không."
Cảnh cáo một tiếng, Lữ mẫu tức giận quay về phòng.
Đợi đến khi Lữ mẫu rời đi, Lữ Tiểu Bạch xoa xoa cánh tay bị đánh, nước mắt lượn quanh, nàng nói ra: "Nãi nãi cũng quá đáng đi, rõ ràng là do dì nhỏ gây chuyện, dựa vào đâu mà đánh cháu."
"Ai bảo chính ngươi dựng chuyện lên!"
Lữ Tiểu Vũ có chút hả hê nhìn qua cánh tay bị đánh của Lữ Tiểu Bạch.
Cũng hơi đỏ đấy.
Nhưng không sao cả.
"Dì nhỏ, dì cũng không nghĩa hiệp đi, cháu đứng lên giúp dì mới bị đánh đấy."
Lữ Tiểu Bạch phẫn uất nói.