Trong nhà Lục Dương hết sức náo nhiệt.
Tiểu Tiểu Thanh sau khi trở về, Lục Vĩ cũng không ở cửa hàng nữa rồi, một mực ở nhà chơi đùa với cháu gái của mình.
Bà ngoại Lục Dương đêm qua đi tới, cũng không vội rời đi.
Dì nhỏ ở nhà, biết được tin tức này, sáng sớm hôm sau liền vội vàng đóng cửa hàng, cũng lên tới thị trấn.
Người một nhà ngồi vây quanh đống lửa trước sân.
Trải qua một ngày ở chung, Tiểu Tiểu Thanh đã không còn sợ người lạ nữa rồi, ngồi trên xe đẩy mà Tiền Vân chuẩn bị từ trước, chạy loạn ở trong sân, nha đầu này dùng hết khí lực, so với căn nhà ở trên thành phố, thì nhà huyện thành vùng ngoại ô có sân vườn rộng rãi, làm cho nàng có thể tự do triển khai.
Cậu nhỏ Tiền Quân một mực đi theo đằng sau Tiểu Tiểu Thanh chiếu cố, sợ nha đầu này chạy nhanh quá lại ngã xuống.
Với tư cách là người có bối phận nhỏ nhất của Tiền Gia, cũng là tiểu hài tử duy nhất, Tiểu Tiểu Thanh có thể nói là được đãi ngộ như tổng thống.
"Nha đầu này, thật hoạt bát nha."
Dì nhỏ Tiền Bình nhìn Tiểu Tiểu Thanh chạy lui chạy tới, nhịn không được trêu ghẹo một câu.
"Thật là, ngươi không ở đây tối qua không biết, nàng khóc cũng rất lợi hại."
Trên mặt Tiền Vân hiện lên nét mỏi mệt.
Ngày hôm qua trên xe Tiểu Tiểu Thanh ngủ ngon một giấc, vì vậy vừa về tới nhà liền khóc, khóc xong thì nhắm mắt đi ngủ, tuy vậy nàng cũng không dám nhắm mắt lại, tới khuya mới dám ngủ một chút. Lớn tuổi, cảm giác có lòng nhưng không đủ sức, đồng thời cũng hiểu rõ nỗi vất vả của Liễu Thanh Thanh.
Trẻ con bây giờ, chăm sóc cũng quá khó đi.
"Tiểu hài tử có thể khóc, nói rõ rất khỏe mạnh."
Tiền Bình cười cười.
Bên kia.
Lục Vĩ đang cùng Lâm Đại Hải trò chuyện.
Lục Vĩ móc ra gói thuốc, đưa cho Lâm Đại Hải một điếu.
Điều kiện trong nhà trở nên tốt hơn.
Thuốc mà Lục Vĩ hút cũng dần dần cải thiện.
Trước kia chỉ dám hút hộp 3-5 tệ, hiện tại đã đổi sang gói Ngọc Khê hơn hai mươi tệ.
Lâm Đại Hải nhận lấy điếu thuốc của Lục Vĩ, lấy ra bật lửa chuẩn bị châm thuốc: "Lục ca, tiểu Dương cũng thật lợi hại đấy, vẫn còn đang đi học, vậy mà đã có con gái rồi..."
Thời điểm nhận được tin tức này, Lâm Đại Hải mới đầu không thể tin được, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, còn cho rằng mình bị lừa dối đấy.
"Đứa nhỏ này, so với ta mạnh hơn nhiều."'
Lục Vĩ cảm thán một câu.
Thời điểm đầu tiên ở bệnh viện gặp Tiểu Tiểu Thanh, Lục Vĩ cũng cảm thán như vậy, hắn rất muốn ôm cháu trai cháu gái, nhưng không nghĩ tới, lại nhanh như vậy a! Mới hơn bốn mươi tuổi đã thành gia gia, thoáng cái cảm giác đã già.
"Trong nhà còn có con nhỏ, hút thuốc cài gì?"
Điếu thuốc trên tay Lâm Đại Hải còn chưa kịp hút, đã bị Tiền Bình lấy tay cản lại.
Lục Vĩ cười cười, liếc nhìn Tiền Vân, cũng thu hồi điếu thuốc lại.
"Tiểu Vũ đâu, như thế nào không tới đây?"
Thấy lão công thức thời như vậy, Tiền Vân cũng không truy cứu, nàng ở bên trong chậu than thêm vào chút than, lúc này vẫn còn là mùa Đông đấy, tuy rằng bên ngoài vẫn còn ánh nắng mặt trời, nhưng trong phòng vẫn lạnh lẽo, bọn hắn ở bên ngoài nhóm lửa, cũng chỉ để kiếm một chậu than bỏ vào trong phòng.
"Tiểu Vũ a, sáng sớm liền đi tham gia tụ hội đồng học rồi, còn không biết đã tới huyện thành chưa."
Tiền Bình giải thích.
"Giữa trưa nàng không quay về ăn cơm sao?"
"Ừ, trưa nay nói ăn cơm ở bên ngoài đấy, buổi chiều tiếp tục cùng đồng học ra ngoài chơi đùa, đoán chừng phải trước tối mới về, lúc đó, ta cùng Đại Hải liền đi đón nó." Nhìn nhìn Tiểu Tiểu Thanh chạy trở về, Tiền Bình nói tiếp: "Nha đầu Tiểu Vũ kia, ưa thích tiểu hài tử, nếu nhìn thấy Tiểu Tiểu Thanh nhất định sẽ thích."
"Cách không xa, ngồi xe một chút là tới, mấy ngày tết cũng không có chuyện gì, ngươi nói nàng tới đây chơi đùa một chút."
Tiền Vân cầm gậy gẩy gẩy cục than.
"Được rồi, để ta trở về nói nàng."
Tiền Bình lấy tay xoa xoa khuôn mặt mập mạp của Tiểu Tiểu Thanh.
Tiểu Tiểu Thanh không quen Tiền Bình, thấy vậy liền điều khiển xe đẩy lui lại nửa mét, dẫn tới một tràng cười của mọi người.
Thời gian dần dần trôi qua, chỉ còn lại một chậu than nóng, Lâm Đại Hải bắt đầu, bưng chậu than vào trong nhà, Tiền Vân quở trách Lục Vĩ một tiếng không có mắt nhìn, lại cảnh cáo hắn, để ý Tiểu Tiểu Thanh, không thể để nha đầu này tới gần chậu than.
Lục Vĩ tự nhiên liên tục gật đầu.
Nhiều người như vậy, hơn nữa chậu than còn được bảo vệ chặt chẽ, nha đầu Tiểu Tiểu Thanh cho dù có muốn cũng không có cơ hội lại gần.
Ý thức an toàn của người trong nhà cũng không tệ.
Mấy nam nhân trước bước vào trong phòng.
Tiền Vân ôm theo Tiểu Tiểu Thanh.
Tiền Bình mang theo xe đẩy, trước khi vào cửa hỏi chị mình: "Tỷ, Tiểu Tiểu Thanh nhà các ngươi có làm tiệc rượu không?"
Ở huyện Thanh Sơn, trên cơ bản lúc có hài tử sinh ra đều làm tiệc rượu, có đôi khi đợi đến lúc hài tử một tuổi sẽ làm, vấn đề này, Tiền Vân cũng sớm nghĩ qua rồi, nàng nói ra: "Lần này không làm, đợi đến thời điểm sinh nhật thì tính một chút, đến lúc đó hỏi ý kiến của tiểu Dương cùng tiểu Thanh."