"Ừ, như vậy cũng được."
Tiền Bình nhẹ gật đầu.
Nhìn tất cả mọi người đi vào trong nhà, Tiền Vân ôm Tiểu Tiểu Thanh, đem Tiền Bình lặng lẽ kéo qua một bên, lặng lẽ nói ra: "Cùng ngươi nói một chuyện."
"Chuyện gì."
Tiền Bình có chút nghi hoặc nhìn chị mình.
Sự tình gì, mà còn phải vụng trôm nói, giống như sợ bị người khác nghe được.
"Ngươi còn nhớ tam muội của chúng ta không?"
Tiền Vân đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiền Bình, Tiền Vân kể chuyện mình gặp được Tiền Tiểu Hoa, sau đó là đến chuyện của Tiền Hiểu Hồng nói ra....
"Tỷ, ngươi nói ngươi ở Lục Thành gặp được muội muội chúng ta, còn nói nàng tết về quê thăm mẹ?"
Tiền Bình rất kinh ngạc.
Kỳ thật nàng cũng không lớn hơn được Tiền Hiểu Hông bao nhiêu, bất quá, nàng vẫn biết rõ chuyện này.
Năm đó nhà thu nhận muội muội đột nhiên chuyển đi, đứt gãy liên hệ, mẫu thân lúc đấy lấy nước mắt rửa mặt, Tiền Vân lúc này lặng lẽ nói cho nàng biết.
"Ừ, nàng vậy sao?"
Tiền Vân gật đầu.
"Nàng không trách chúng ta à?"
Tiền Bình có chút bận tâm.
Tiền Vân thở dài: "Chuyện năm đó, là nhà chúng ta có lỗi, mẹ sau đó cũng đã hối hận, người ta coi như oán trách nhà chúng ta cũng là điều dễ hiểu, bất quá, đã nhiều năm như vậy, ta thấy Tiểu Hồng sống cũng không tệ lắm, gia đình vui vẻ, còn có con gái lớn hơn Lục Dương một chút, xem chừng trong lòng đã giải tỏa."
"Ngươi đã nói với mẹ chưa?"
Tiền Bình nhìn thoáng qua phương hướng của phòng.
"Chuyện này ta nào dám nói, vẫn nên nói trước với ngươi, hơn nữa vạn nhất người ta bận chuyện không tới đây được, đến lúc đó cũng không tốt để giải thích."
Tiền Vân lắc đầu.
"Làm như vậy cũng đúng..."
Tỷ muội hai người trò chuyện với nhau, sau đó cùng nhau quay lại phòng khách.
Kiểm tra một chút trong nhà, xác nhận không có nguy hiểm gì ở chỗ thấp, Tiền Vân đem Tiểu Tiểu Thanh bỏ vào xe đẩy, để cho nàng tự chạy đi chơi.
...
Tiền gia trang.
Mọi Rợ ở trong thị trấn đi dạo cho tới trưa, sau đó leo lên một chiếc xe bus, quay trở lại trong thôn.
Trong nhà có mầy người đang chơi bài.
Đối với chuyện này, Mọi Rợ cũng sớm thấy thành quen.
Đánh bài trong nhà cũng còn được, người trong thôn chơi cũng không lớn, chủ yếu lấy giải trí làm chủ, nếu để Tiền Trường Phú lên thị trấn, vậy thì chơi lớn thật rồi.
"Mọi rợ, ngươi về rồi."
Nhìn Mọi Rợ đeo bao lớn bao nhỏ trở về, có người kêu một tiếng.
"Ừ."'
Mọi rợ gật đầu.
Đem đồ vào phòng cất.
Tiền Trường Phú ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại tập trung vào quân bài của mình.
Ván bài đến hơn bốn giờ chiều liền tan cuộc.
Tiền Trường Phú vẫn chưa thỏa mãn đếm lại tiền lẻ trên bàn, lại hẹn đám người ngày mai tiếp tục, đợi sau khi đám người rời đi, hắn nhìn thoáng qua mọi rợ, nói ra: "Có thêm ngươi, củi lửa không cần tiền à?"
"Ngày mai con lên núi chặt ít củi đem về."
Mọi rợ trả lời một câu, cũng không có đi tranh luận.
Hắn biết rõ phụ thân chưa bao giờ lên núi đốn củi, củi ở trong nhà đều do hắn chặt đem về, khi còn bé nhà không có củi, Tiền Trường Phú liền lấy giá thấp đi mua củi của nhà người ta, lúc Mọi Rợ hơi lớn lên, trên cơ bản lên núi chặt củi, đào rễ cây.
Tiền Trường Phú đem cái bàn đặt tới góc tường.
Sau đó nhìn nhi tử, trên mặt khó được lộ ra nét ân cần, hỏi hắn: "Mọi rợ, ở bên ngoài làm việc mệt không?"
"Cũng được."
Mọi Rợ trả lời.
"Năm nay kiếm được bao nhiêu?"
Nghe nói như thế, trong mắt Mọi Rợ hiện lên vài phần cảnh giác, nhớ tới lời Lục Dương, hắn trả lời: "Không kiếm được đồng nào."'
"Không kiếm được đồng nào?"
Giọng nói của Tiền Trường Phú cao thêm vài phần, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, trên gương mặt gầy teo tràn đầy nết nhăn, giống như Cương Thi vậy.
"Ngươi ra ngoài làm công một năm, không kiếm được đồng nào? Ngươi làm ăn cái gì vậy!
Tiền Trường Phú nổi giận đùng đùng.
"Ở bên ngoài ăn uống tiêu hiết tiền rồi."
Mọi Rợ giải thích.
Những lời này, Tiền Trường Phú rõ ràng không tin, hắn đứng dậy, đi tới balo của Mọi Rợ lục loại, Mọi Rợ biết rõ bên trong không có tiền, cũng không ngăn cản, trong balo ngoài trừ quần áo thì là quần áo, Tiền Trường Phú tìm cả buổi, tìm ra một cái túi nhỏ.
Mọi Rợ nhìn thoáng qua, nói ra: "Buổi sáng nay con đi chợ trên thị trấn, mua cho ba một chiếc áo."
Tiền Trường Phú hoàn toàn thờ ơ, đem chiếc áo ném qua một bên, lại tiếp tục tìm kiếm, đáy balo chổng ngược lên trời, như trước một đồng tiền cũng không có, Tiền Trường Phú giận giữ không thôi, trong khoảng thời gian này, hắn lên thị trấn đánh bài, thua không ít, thiếu nợ một khoản lớn, vốn cho rằng tết Mọi Rợ trở về, có thể cầm lấy được tiền đi trả nợ, nhưng không nghĩ tới, Mọi Rợ ra ngoài làm công một năm, một phần tiền cũng không cầm về.
"Ngươi có phải đem tiền giấu đi rồi không?"
Tiền Trường Phú nghiêm nghị quát lớn.