"Không cần, hắn có điện thoại của ta, có chuyện gì, có thể gọi điện trao đổi, huống chi còn có ngươi ở đây, ta cũng yên tâm."'
Đồng học Tiểu Vũ mắt liếc lão bản nhà mình.
Tưởng nàng không biết à.
Rõ ràng là ném việc cho nàng làm mà.
Thật coi nàng là một người ngốc sao?
Thở dài một hơi, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Đúng rồi, thành tích của Lữ Tiểu Bạch đã có, top 1 toàn trường, nàng ở trên QQ có nhắn tin cho ngươi, nhưng ngươi không trả lời, nàng liền nhờ ta hỏi ngươi một chút, ngươi có phải mất tích rồi không, mặt khác còn hỏi phần thưởng thế nào?"
"Top 1 toàn trường."
Nghe được Lữ Tiểu Vũ nói.
Lục Dương có chút kinh ngạc.
Sau đó cười nói.
"Người một nhà các ngươi, quả đúng là thiên tài mà."
Nhìn thấy Lữ Tiểu Bạch lột xác, Lục Dương không thể không khen ngợi, gien học bá đúng là truyền thừa được đấy, người trong nhà này, quả thật không cần bàn, gia gia cùng nãi nãi là giáo sư, đừng nhìn hai người chỉ là giáo sư của một trường Đại học hạng 2, nhưng với tư cách lão thành, hiệu trưởng cũng phải nể mặt, ba mẹ là kỹ sư, dì nhỏ là sinh viên ưu tú của Thanh Hoa, bây giờ còn là lão nhị công ty mấy chục tỷ.
Đến cả học bã Lữ Tiểu Bạch, chỉ sau một năm cố gắng nỗ lực, liền đem thành tích của mình tăng cao, tăng lên đứng đầu toàn trường, thành tích tăng đến chóng mặt, như ngồi trên tên lửa.
Sự thông minh này.
Lục Dương có chút hâm mộ rồi.
"Ta gần đây không để ý QQ." Lục Dương giải thích một câu, nói tiếp:" Tiểu Bạch xếp hạng 1, đương nhiên là phải có phần thưởng, lần trước hình như ta nói, nếu như nàng được hạng nhất, liền cho nàng một vạn tệ tiền mặt tự do tiêu sài."'
Lục Dương lấy ra ví tiền.
Có chút lúng túng.
Tiền không đủ a.
Hắn nói ra: "Bên phòng ta có một cái két sắt, mật mã sáu số tám, đợi lát nữa ngươi qua lấy một vạn tệ tiền mặt đi, bỏ vào đại hồng bao, khi nào về mang về cho đồng học Lữ Tiểu Bạch, không thể để cho nàng ta cảm thấy, ta là dượng mà không biết giữ lời."
"Ha ha, xin lỗi, không để ý dùng từ, ta bị nha đầu Tiểu Bạch nhiễm từ dượng chết tiệt này ròi."
Vừa nghĩ tới Lữ Tiểu Bạch, Lục Dương liền cảm giác có người ở bên tai mình kêu dượng dượng, trong lúc nhất thời, bất tri bất giác mà xưng hô theo, hắn thề, mình tuyệt đối không cố ý a!
Sắc mặt bên phía Lữ Tiểu Vũ đỏ lên, hưng hắn nhéo nhéo cây bút máy trên tay, sau đó trừng mắt nhìn Lục Dương, nói ra: "Tiểu hài tử ưa thích nói giỡn, ngươi thế nào cũng nói giỡn theo! Bao tuổi rồi!"
"Xin lỗi, xin lỗi, đồng học Tiểu Vũ chớ để trong lòng."
Lục Dương tranh thủ thời gian xin lỗi.
Lữ Tiểu Vũ lúc này mới tha thứ cho Lục Dương, nàng nói ra: "Một vạn tệ có phải nhiều lắm hay không, Tiểu Bạch năm nay cũng sắp lên sơ tam rồi, mấu chốt nhất là năm nay nha, nha đầu này lại ưa thích chơi game, cầm được nhiều tiền như vậy, sợ đến nhà cũng quên đường về."
"Không sao, không sao."
Lục Dương lắc đầu.
Hắn cảm giác cả nhà Lữ Tiểu Vũ, tuy rằng thông minh thật, nhưng về phương pháp giáo dục hài tử, thật đúng là không bằng hắn.
Hắn nói ra: "Tiểu Bạch không giống những đứa trẻ khác, nàng rất có chủ kiến, sẽ không giống những hài tử khác mà quên đi tất cả, chỉ cần nàng ta có thể bảo trì thành tích, các ngươi có thể cho nàng thoải mái chơi, thành tích cuối năm khẳng định không kém."
"Nàng hiện tại đã hạng 1, vậy về sau làm sao? Còn ban thưởng nàng sao?"
Lữ Tiểu Vũ hỏi.
Dù sao để Lữ Tiểu Bạch có thành tích như bây giờ, cùng Lục Dương có quan hệ rất lớn, Lữ Tiểu Vũ cảm thấy mình nên hỏi ý kiến của hắn.
Lục Dương không cần nghĩ ngợi, nói ra: "Đương nhiên phải thưởng a, bất quá, không chỉ có thưởng không, phải có hình phạt, nếu như thành tích của nàng luôn xếp hạng 1, liền có phần thưởng, nhưng nếu giảm xuống, cho dù chỉ là giảm xuống một chút, cũng phải trừng phạt, mà trừng phạt thế nào? Ừ, tịch thu điện thoại của nàng cùng máy tính, đợi thành tích nàng đi lên rồi trả lại, chỉ cần tịch thu một đoạn thời gian, không có đồ chơi, thách tích ở trường khẳng định sẽ tăng cao lại, lấy chỉ số thông minh của Tiểu Bạch, đứng đầu trường cũng không phải chuyện khó."
"Ừ."'
Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.
"Vậy cứ như vậy đi, mà món cá này, ngươi nhân lúc nó còn nóng mà ăn đi, ta còn chút việc, đi trước."
Nhìn đồng hồ.
Cũng sắp đến nửa tiếng, hắn cũng không thể để Liễu Thanh Thanh một mực ngồi trên xe được.
"n, chúc ngươi năm mới vui vẻ"
Lữ Tiểu Vũ đứng dậy đưa tiễn.
"Năm mới vui vẻ."
Chúc phúc một câu, Lục Dương đi ra văn phòng.
Cửa sổ phòng giám đốc còn chưa đóng lại, Lữ Tiểu Vũ nhìn thấy Lục Dương ra ngoài ,đứng dậy rót cho mình một ly cà phê, sau đó bưng ly cà phê đi tới trước cửa sổ.
Nàng nhìn thấy Lục Dương ra ngoài, lên xe, rời đi, biến mất...