Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1078: Thật Lợi Hại (2)




"Xưởng chúng ta còn rất nhiều đơn hàng, đoán chừng còn phải làm đến gần giao thừa mới được nghỉ, ta đưa chìa khóa cho ngươi, ngươi muốn đi ra ngoài chơi thì đi, tỷ cũng không có thời gian phụng bồi ngươi." Nước sôi lên rồi, Tiền Tiểu Quyên đi tới đứng dậy rót cho Mọi Rợ ly nước.

....

Đêm dài vắng người.

Một cỗ xe gắn máy lái vào cư xá.

Xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ, chính là Tiền Quân vừa đi đón vợ về, nhìn nhìn trong phòng, trong nhà đèn đuốc sáng chưng đấy.

"Mẹ vẫn chưa ngủ sao?"

Quách Tuệ có chút kinh ngạc hỏi.

Giấc ngủ của lão nhân gia rất ngắn, đi ngủ cũng rất sớm. bình thường lúc nàng tan ca, lão nhân gia đã đi ngủ, bọn hắn sau khi về nhà, cũng sẽ tận lực cẩn thận, không náo động đến người già.

Nhưng hôm nay.

Tựa hồ không giống mọi hôm.

Trong phòng, sao lại còn mở đèn?

"Có thể là do mẹ nửa đêm đi tiểu quên tắt đèn rôi a."

Tiền Quan từ trong túi áo, lấy ra một chiếc chìa khóa, nói tiếp: "Lúc anh đi đón em, mẹ đã sớm ngủ, đèn cũng đã tắt."

Mở cửa ra.

Tiền Quân nhìn trong phòng khách, kinh ngạc nói: "Mẹ, người thức dậy làm gì?"

Trong phòng.

Một lao nhân tuổi ngoài thất tuần, ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế salon, nhìn thấy hai người Tiền Quân trở về, liền vội vàng đứng lên.

"Mẹ, sao giờ này chưa ngủ, thân thể không thoải mái sao?"

Quách Tuệ cũng không rõ chuyện gì xảy ra.

Lão nhân vốn nên ngủ sớm, vậy mà giờ này vẫn còn thức, còn ngồi ở phong khách chờ bọn hắn.

"Quân Tử, nhanh, mang ta tới nhà đại tỷ ngươi."

Bà ngoại Lục Dương không kịp giải thích, vội vàng nói.

"Mẹ, người không phải hồ đồ đi, giờ này nửa đêm đấy, mẹ tới nhà của tỷ tỷ làm gì, không phải tỷ còn ở Lục Thành sao? Ngươi có phải mơ thấy gì rồi không?"

Tiền Quân sững sờ đôi chút.

"Ngươi mới hồ đồ."

Lão nhân trừng mắt nhìn con trai, nếu trên tay là một cây gậy gỗ, đoán chừng đã nện cho hắn vài phát rồi.

Tuy rằng bị chửi, nhưng Tiền Quân lại cười cười: "Mẹ, người không có hồ đồ, vậy nửa đêm náo động làm gì, thời điểm con đi đón tiểu Tuệ, người rõ ràng đang ngủ a, như thế nào nửa đêm lại đòi tới nhà tỷ tỷ? Hơn nữa tỷ tỷ cũng không có ở đây."

"Ngươi thì biết cái gì, tỷ tỷ ngươi về rồi!"

Lão nhân gia chỉ chỉ điện thoại bàn.

"Đại tỷ ngươi vừa gọi điện tới đây."

"A, đã về, trở về thì trở về, ngài mai con chở mẹ qua thăm, đêm nay đã muộn, sợ người ta đi ngủ rồi."

"Đại tỷ ngươi về, còn mang theo hài tử của tiểu Dương theo."

Bà ngoại Lục Dương nói tiếp.

"Cái....Cái gì."

Tiền Quân ngơ người đứng im tại chỗ.

Hắn vừa rồi nghe thấy gì, hài tử của tiểu Dương, là con của tiểu Dương sao?

Quách Tuệ cũng rất khiếp sợ.

"Mẹ, tiểu Dương còn học đại học, có phải đại tỷ nói gì, xong mẹ nghe lầm rồi không?"

"Ài, thật sự, là đại tỷ ngươi tự nói với ta, tiểu Dương có con rồi, là con gái, ngươi có mang ta qua hay không, hay để ta tự đi."

Bà ngoại Lục Dương đứng dậy, hướng phía cửa đi đến.

"Mẹ, được rồi, để con mang mẹ qua, mẹ đừng có vội."

Nhìn lão nhân muốn đi ra ngoài.

Tiền Quân liền vội vàng đáp ứng.

Quách Tuệ tìm một cái mũ tới, mang vào cho lão nhân.

Tiền Quân quay đầu nhìn thoáng qua Quách Tuệ, nói ra: "Tiểu Tuệ, em ngày mai còn phải đi làm, trước ngủ sớm đi, anh mang mẹ qua bên kia nhìn xem."

"Em cũng muốn đi."

Quách Tuệ có chút tò mò nói.

Tiền Quân do dự một chút, nói ra: "Vậy được, em ngồi đằng sau, có gì chiếu cố cho mẹ."

"Được."

Ra cửa, Tiền Quân lần nữa khởi động xe máy, chở mẫu thân cùng vợ qua nhà đại tỷ.

Đến nơi.

Cửa chính ngoài sân khép hờ đấy, Tiền Quân đưa tay mở cửa, sau đó bọn họ liền nghe được tiếng hài tử khóc.

Quách Tuệ cùng Tiền Quân liếc nhìn nhau một cái, sau đó từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ kinh ngạc.'

Bọn hắn đã kết hôn được một năm, còn chưa thấy động tĩnh gì, cháu gọi của mình Lục Dương, vậy mà đã có con? Hiện tại bọn hắn không thể không tin, nếu không tin, vậy tiếng khóc trong nhà này của ai?

Ba người vội vàng đi vào trong.

"Tỷ phu, chuyện gì xảy ra vậy."

Vừa vào nhà, Tiền Quân liền thấy nhìn Lục Vĩ sốt ruột đến phát hỏa, hỏi.

"Tiền hài tử khóc ầm ĩ, chị của cậu không dỗ được."

Lục Vĩ chỉ chỉ trong phòng.

Lúc nói chuyện.

Tiền Vân ôm hài tử từ trong phòng đi ra.

"Tiểu Tiểu Thanh ngoan nào, đừng khóc, bộ mẹ cháu qua mấy ngày sẽ tới."

"Tiểu Tiểu Thanh đừng khóc, đừng khóc."

"Oa oa oa."

Tiểu nha đầu căn bản không nghe.

Vẫn oa oa khóc lớn.

Khóc nức nở không thôi.

Còn dùng giọng nói non nớt kêu ba mẹ, thật sự nghe rất thương tâm, người nghe rơi lệ...

"Đây là con gái tiểu Dương sao, như thế nào khóc mãi vậy."

Bà ngoại Lục Dương nhìn nhìn tiểu nha đầu, đau lòng không thôi.

Đưa tay muốn lau nước mắt cho tiểu hài tử, nhưng thấy tiểu hài tử náo loạn ầm ĩ, không dám động, sợ làm đau.

Tiền Vân một bên dỗ Tiểu Tiểu Thanh, vừa nói:" Đúng vậy a, thằng nhóc kia, to gan lớn mật, con lúc trước cũng không dám nói với người khác, nha đầu này lần đầu tiên xa mẹ, vừa tỉnh lại đã khóc."'

Một bên Lục Vĩ bất đắc dĩ không thôi, vừa làm mặt quỹ, để muốn dỗ cháu, nhưng trực tiếp bị nha đầu Tiểu Tiểu Thanh bỏ qua.

'"Làm sao bây giờ, một mực không nín a."

Bà ngoại Lục Dương rất đau lòng.

Đây chính là tôn nữ của bà, một mực khóc, nếu khóc thành bệnh thì sao?

Tiền Quân suy nghĩ biện pháp, nói ra: "Tỷ , nếu không gọi điện cho tiểu Dương, để bọn họ cùng nhau trò chuyện với nha đầu này, có lẽ sẽ dừng khóc."

"Đúng đúng đúng, ta cảm thấy nên gọi."'

Lục Vĩ cảm thấy biện pháp này rất được.

Vội vàng cầm lấy điện thoại, gọi cho Lục Dương.

Điện thoại tiếp nối.

Bên kia tự nhiên nghe được tiếng Tiểu Tiểu Thanh khóc.

"Tiểu Tiểu Thanh, ba đây, đừng khóc."

Thanh âm quen thuộc từ trong điện thoại truyền đến.

Tiểu nha đầu nhìn điện thoại, tiếng khóc nhỏ thêm vài phần, một bên nức nở, một bên mặt đầy nghi hoặc..

"Tiểu Tiểu Thanh, đừng khóc, mẹ đây."

"Không khóc, không khóc."

"Ba?"

"Ai, là ba, là ba, không được phép khóc nhè."

"Tiểu Tiểu Thanh, nghe lời bà nội nói."

Biện pháp này có thể thực hiện, sau khi nghe thấy giọng Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh, tiếng khóc Tiểu Tiểu Thanh dần dần nhỏ đi, bộ dáng nước mắt đầy mặt, hết sức ủy khuất, giống như đứa trẻ bị vứt bỏ vậy.

Tiếng khóc ngừng lại.

Tiền Vân đem sữa bột mới pha đưa cho Tiểu Tiểu Thanh.

Tiểu Tiểu Thanh khóc đến đói bụng, lúc này mới uống một ngụm lớn.

"Rốt cuộc cũng dừng lại, nha đầu này, chất giọng thật lớn a."

Tiền Vân ôm tiểu nha đầu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhìn ba người vội vàng tới đây, nói ra: "Giờ này hơn nửa đêm đấy, ba người không đi ngủ sao?"

"Tỷ, ngươi nói với mẹ chuyện này, mẹ còn có thể ngủ được sao?" Tiền Vân chậc chậc hai tiếng, nhìn Tiểu Tiểu Thanh nói: "Tiểu Dương thật lợi hại, lúc này mới được bao nhiêu, đã có con gái rồi, hơn nữa còn là khuê nữ đáng yêu."

Nha đầu Tiểu Tiểu Thanh này, giống như tinh linh làm người ta ưa thích.

"Ngươi còn nói, tiểu Dương đã có con nhỏ, các ngươi còn phải nắm chặt thời gian a."

Bà ngoại Lục Dương nhắc nhở một câu.

Tiền Quân ngượng ngùng cười cười.

"Việc này, không vội, không vội."

Sắc mặt Quách Tuệ trở nên hồng, nàng nhìn Tiểu Tiểu Thanh, nói rA: "Đứa nhỏ này thật dễ thương, mẹ của nó khẳng định cũng rất đẹp."

"Ừ, thời điểm năm mới, các ngươi cũng có thể gặp mặt."

Tiền Vân nhẹ gật đầu.

Mỹ mạo Liễu Thanh Thanh tự nhiên không cần hoài nghi, nhãn lực Tiền Vân vẫn rất cao đấy.