Sáng sớm.
Sau khi ăn đơn giản một chút, Lục Dương mang theo Liễu Thanh Thanh đi đến Thiếu Lâm Tự.
Xếp hàng đợi một hồi, Lục Dương bỏ ra hai trăm tệ mua vé vào cổng, sau đó hai người dắt tay nhau lên núi, trên cầu thang bằng đá có rất nhiều gnuwoif, tuy rằng khí trời sáng sớm rét lạnh, nhưng cũng không ngăn cản được người ta lên chùa lễ Phật.
Lục Dương quan sát một hồi, sáng sớm đi tới nơi này, đa số đều là phụ nữ lớn tuổi.
Giống như mấy người lương thiện hay đi phóng sinh cá vậy.
"Lạnh không?"
Lục Dương nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh.
Hôm nay đi ra ngoài, Liễu Thanh Thanh cố ý mặc một chiếc áo khoác xanh biết, hoàn toàn đem bản thân bọc lại, trên cổ cũng mang theo khăn quàng, chỉ là khuôn mặt do bị đông lạnh có chút đỏ lên,
"Coi như cũng được, hiện hơi lạnh, đợi một hồi mặt trời xuất hiện sẽ tốt hơn."
Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn, hai người bọn họ còn phải đi thêm một đoạn nữa.
Lục Dương hoàn toàn không tin Quỷ Phật.
Hắn đến đây chỉ vì phụng bội Liễu Thanh Thanh cùng một chỗ.
Liễu Thanh Thanh đồng dạng cũng không có tín ngưỡng, tới nơi này, chủ yếu là vì khoảng cách gần, để kiếm chút an ủi trên tâm lý mà thôi.
Mắt trời vừa vặn toát ra cái đầu.
Bước chân Lục Dương nhanh hơn, coi như luyện tập thể dục buổi sáng...
Một đường hướng lên núi, bọn họ không có vội vàng tiến vào chùa miếu, mà đi quan sát phong cảnh xung quanh, phong cảnh núi Tung Sơn không tệ,trên đường đi được quan sát tới đã con mắt.
Ước chừng thời điểm khoảng chín giờ, hai người mới chậm rì rì đi lên đỉnh núi, thời điểm này, mặt trời đã hoàn toàn treo trên cao, ánh mặt trời vào mùa đông, khiến người ta cảm thấy ấm áp, ánh sáng chiếu vào tượng Phật, tựa hồ khiến ngôi chùa thêm vài phần thần bí.
Du khách trên núi cũng dần dần nhiều hơn.
Có nhóm tốp năm, tốp ba, còn có hướng dẫn viên cầm cây cơ nhỏ đi trước dẫn đội, cũng có nam nử trẽ tuổi.
"Đi đâu?"
Lục Dương nhìn xung quanh một vòng.
Về phần đi đâu cầu nguyện, Lục Dương cũng không phải hiểu rõ đấy, dù là kiếp trước làm biên kịch cho phim điện ảnh truyền hình, thì dính đến mấy thứ như tín ngưỡng này, hắn cũng chưa bao giờ đi tìm hiểu rõ, dù sao cái thứ này, cũng không thể viết loạn, hơn nữa có viết thì cũng không có không gian phát triển, cũng không thể truyền bá, mà truyền bá cũng chưa chắc đã có người xem, khả năng còn chọc tới phiền toái, hoàn toàn không cần phải tự tìm đau khổ.
Liễu Thanh Thanh nhìn xung quanh một vòng.
Sau đó chỉ một tòa miếu thờ cao lớn, nói ra: "Qua bên kia đi."
Lục Dương nhìn thoáng qua, nhẹ gật đầu, nói ra: "Được chỗ kia đi."
Sau khi chọn xong chỗ, hai người tiếp tục tiến lên phía trước, trước tòa miếu này có một bãi đất trống rộng lớn, đến nơi này, Lục Dương nhìn nhìn phía trước, cửa còn đóng đấy, có lẽ còn chưa mở, trước cửa có không ít người đứng đợi, xem ra là khách quen chỗ này.
"Đoán chừng phải đợi một chút."
Lục Dương nhíu nhíu mày.
Hắn cảm thấy khu danh lam thắng cảnh này có chút không đáng tin, đã chín giờ hơn, còn chưa mở cửa.
"Không sao, không vội, chờ một lát là được."
Tìm hai hòn đá , Liễu Thanh Thanh đem tờ truyền đơn vừa rồi nhận được dưới núi xé thành hai nửa, đặt lên mặt đá.
"Nghỉ ngơi một chút."
"Được."
Liễu Thanh Thanh ngồi xuống.
Lục Dương vừa mới ngồi xuống, một lão đầu mặc tăng bào màu xám đi lên, hướng trong đám người nhìn một vòng, giống như đang lựa chọn mục tiêu, một lát sau, trực tiếp hướng chỗ hai người đi tới...
"Vị thí chủ này, đoán một quẻ chứ?"
Tăng nhân cầm một ống trúc dài, đưa tới trước mặt Lục Dương lung lay.
Liếc nhìn vị tăng nhân này, Lục Dương đầu tiên nghĩ đến những tên lừa đảo ở khu du lịch, hắn khoát tay áo, nói ra: "Không cần."
"Thí chủ, thử một quẻ đi, nếu thấy không được, không cần trả tiền."
Vị tăng nhân già cũng không rời đi, ngược lại còn vuôt vuốt chòm râu của mình.
Hơn nữa nhìn bộ dạng, cũng không có ý định rời đi.
Nếu đổi lại ở nơi khác bị quấy nhiễu như vậy, hắn chắc chắn sẽ cho không cho sắc mặt tốt, bất quá lúc này, Lục Dương nhìn thoáng qua cánh cổng còn chưa mở, hắn đứng lên, cười cười nói ra: "Ngươi xác định, nếu không thích không cần lấy tiền chứ?"
"Người xuất gia không nói dối."
Tăng nhân nghiêm trang nói.
Lục Dương yên lặng.
Nhìn thao tác này, còn tưởng rằng nhân vật từ trong phim bước ra chứ, hòa thượng trong hiện thực, ngoài trừ một ít cao tăng khổ hạnh ra, những người khác cũng không đúng đắn như vậy.
Lục Dương vốn còn muốn nói thêm hai câu, nhìn xem hòa thượng này có vị bản lĩnh thật không, bất quả, cửa bên kia miếu thờ mở rồi, Lục Dương kêu Liễu Thanh Thanh đứng lên, ý định đi qua.
"Thí chủ, không phải ngươi muốn xem sao? Như thế nào lại đi rồi?"
Tăng nhân giật giật tay áo Lục Dương.
"Cái tên này, thật đáng ghét a."
Lục Dương lắc lắc tay.
Bất quá đối phương nói cũng không sai, vừa rồi hắn đúng là có suy nghĩ như vậy, chỉ bất quá bây giờ thay đổi, hắn còn phải phụng bồi Liễu Thanh Thanh đi cầu nguyện, liền không rảnh mà dây dưa với tên hòa thượng này.
"Nếu không, em qua trước, rồi đợi anh đằng kia?"
Liễu Thanh Thanh hỏi.
Lục Dương nhìn nhìn cửa miếu, khoảng cách từ đây tới đó cũng chỉ mười mét, suy nghĩ một chút, hắn nhẹ gật đầu, nói ra: "Vậy em đi đi, cẩn thận một chút."
Sau khi Liễu Thanh Thanh rời đi.
Lục Dương thu hồi ánh mắt, nhìn nhìn lão hòa thường, nói ra: "Nói đi, tính bao nhiêu một quẻ, ta cho ngươi tiền là được, kỳ thật ta không tin thần phật."
"Không biết thí chủ tin gì?"
Lão hòa thượng hỏi.
Vấn đề này, ngược lại đem Lục Dương làm khó ròi.
Ta đã cho ngươi tiền, ngươi còn hỏi nhiều như vậy làm gì, xuất phát từ trêu chọc, Lục Dương nói ra: "Thứ ta tin, dù sao cũng là giáo phái bản thổ, hơn nữa, Lão Tử coi trọng thanh tĩnh vô vi, khá phù hợp với suy nghĩ của ta."
"Thí chủ không nói sớm."
Lão hòa thượng nhìn xung quanh một vòng.
Thấy không có ai chú ý tới bên này.
Chợt đem áo cà sa xé ra, lộ ra đạo phục bên trong.
Thao tác như vậy, đem Lục Dương xem đến ngây người.
Còn có thể chơi như vậy sao?
Gia hỏa này, không chỉ là một tên hòa thượng giả, hơn nữa còn là đạo sĩ giả a, mấu chốt gia hỏa này cũng rất lớn mật, hoàn toàn không kiêng kị gì cả, lộ ra mình là một tên lừa gạt. Lục Dương nghĩ đến bộ phim hoạt hình mình từng xem qua kia, đây chính là Bảo Nhi tỷ ngốc ngếch trong phim kia sao?
(nhân vật trong phim hoạt hình -Nhất nhân chi hạ)
Thần sắc Lục Dương cổ quái, nói ra: "Ngươi đang ở trong Thiếu Lâm Tự đấy, mặc bộ quần áo này, ngươi không sợ bị người ta cắt chân sao?"
"Sợ? Vì sao phải sợ?"
Lão đạo sĩ cười ha hả.
Vẻ mặt tràn đầy biểu cảm không quan tâm.
Hắn bình tĩnh nói: "Bây giờ là xã hội pháp trị. Ai dám động thủ đánh người, bọn hắn thấy ta mặc y phục này liền đánh ta, vậy cứ đánh đi, xem ta có chơi chết bọn họ không."
Khá lắm, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có học thức.
Lục Dương đối với tên đại lửa đảo này nhìn thoáng qua.
"Xem tướng số bao nhiêu tiền?"
Lục Dương hỏi.
"Coi thẻ một trăm, xem tướng năm mươi, sờ xương hai trăm...."
Chủng loại đa dạng, có rất nhiều.
"Vậy xem tướng mạo đi."
Lục Dương chọn cái đơn giản nhất.
Hắn muốn tìm điểm đem gia hỏa này đuổi đi.
"Vậy được."