Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1077: Thật Lợi Hại (1)




Cưỡi xe đạp điện, trên đường đi vào cư xá.

Tiền Tiểu Quyên mở ra cửa gara.

Hai người sau khi đi vào, nàng vội vàng đóng cửa lại.

"Vù vù vù."

Thổi vài hơi lên bàn tay, Tiền Tiểu Quyên xoa xoa đôi tay mình, cho dù mang theo bao tay, nhưng vừa rồi trên đường đi xe điện trở về, tay vẫn có chút chết lặng.

"Tỷ, chỗ ngươi cũng quá lạnh đi."

Mọi rợ tháo ngăn quàng cổ, cảm thụ nhiệt độ trong phòng.

"Mùa đông há có thể không lạnh sao?"

Tiền Tiểu Quyên ở trong tủ chén tìm tìm, đem một cái lò sưởi mini đặt ở trước mặt mọi rợ, sau đó đi ra chèn cửa: "Điều kiện gian khổ, ngươi cố ở lại một đêm đi, ngày mai về đến nhà, có thể dùng chậu than nhóm lửa."

"Không vội, ta còn muốn ở lại trong huyện chơi vài ngày."

Mọi rợ hắc hắc cười cười.

"Cha nếu biết ngươi ở đây, ngươi về quê còn không chịu về nhà, khẳng định sẽ tới đây gây chuyện." Tiền Tiểu Quyên dùng bình nước đun nước sôi, sau đó đi tới, ngồi bên cạnh mọi rợ

Mọi rợ cười nói: "Tỷ, ngươi không nói, chẳng phải không ai biết sao."

"Vậy ngươi cẩn thận đừng để ra ngoài gặp phải hắn, hôm trước hắn còn ở lại huyện thành, cũng không biết bây giờ đã quay về chưa"

"Cha đến huyện thành? Làm gì?"

"Ngươi đoán xem?"'

Tiền Tiểu Quyên hỏi ngược lại.

Mọi rợ lập tức đoán được chuyện gì, nói ra: "Hắn sẽ không tìm tới ngươi đòi tiền chứ?"

"Ngươi bây giờ so với trước đây thông minh hơn nhiều." Tiền Tiểu Quyên có chút vui mừng nhìn đệ đệ của mình, lúc trước không ra ngoài, mọi rợ ngu ngơ đấy, giống như một kẻ ngu, cái gì cũng không biết, hiện tại sao với trước đây tốt hơn nhiều.

Mọi rợ nhíu nhíu mày: "Hắn sao có thể như vậy, còn chuyên môn tìm tới ngươi, ngươi cho hắn rồi?"

"Không cho thì làm thế nào? Hắn ngay tại ngoài cổng nhà máy, còn nói bảo vệ tới tìm ta, ta có thể đem hắn đuổi đi sao, bất quá, ta không cho nhiều lắm, liền cho hai trăm, bảo hắn trở về.." Tiền Tiểu Quyên nói ra.

"Ngươi không nên cho hắn a!"

Mọi rợ tức giận nói.

"Không cho thì làm sao? Hắn náo bên ngoài nhà máy a."

Bình nước vang lên tiếng báo, Tiền Tiểu Quyên giận dữ nói.

"Đúng rồi, tiền ngươi làm công kiếm được bên ngoài, ngàn vạn lần đừng để cho hắn lấy."

Đã có lần giáo huấn đầu tiên, Tiền Tiểu Quyên cảm giác nhất định phải nói đệ đệ của mình về chuyện này, phụ thân của mình có đức hạnh gì, Tiền Tiểu Quyên hiểu rõ, Mọi Rợ làm công bên ngoài trở về, khẳng định không thể thiếu bị hắn vơ vét.

Chỉ hy vọng đệ đệ của mình thông minh một chút.

"Ta không cho hắn!"

Thần sắc Mọi Rợ nghiêm túc nói ra.

"Lục ca nói, tiền ta làm công kiếm được bên ngoài, phải tiết kiệm để mùa nhà lấy vợ, một phần tiền cũng không đưa cho hắn."

Nói xong.

Mọi rợ ở trong balo trước mặt tìm tìm.

Nghe nói như thế, trong lòng Tiền Tiểu Quyên rất vui mừng, đối với chất nhi Lục Dương thì vô cùng cảm kích, đệ đệ của mình có biến hóa lớn như vậy, dưới suy nghĩ của nàng, khẳng định học tập theo Lục Dương đấy.

Nhìn mọi rợ lấy ra ví tiền.

Tiền Tiểu Quyên có chút nghi hoặc.

"Ngươi tìm cái gì vậy."

"Tìm tiền."

Trả lời một câu.

Mọi rợ lấy ra một tấm thẻ.

Đem thẻ nhét vào tay Tiền Tiểu Quyên, Mọi Rợ nói ra: "Tỷ, đây là tiền ta kiếm được khi ra ngoài làm công, đều ở trong này, ngươi giữ dùm ta."

"Tiền của ngươi, chính ngươi tự giữ đi."

Tiền Tiểu Quyên có chút giật mình, sau đó từ chối.

Nàng dù sao cũng lập gia đình, ở trong nhà đã giống như người ngoài, nếu để người khác biết mình cầm thẻ của đệ đệ, không biết còn có thể nói gì.

Mọi rợ thận trọng nói ra:" Tỷ, ngươi cũng không phải không biêt tích cách của cha, nếu ta đem tiền về nhà, hắn nhất định sẽ tìm biện pháp lấy số tiền này, đặt ở chỗ ngươi, ta mới yên tâm....Ngươi giúp ta bảo quản vài hôm là được."

"Vậy....Vậy trong này có bao nhiêu tiền?"

Nghe nói như thế.

Tiền Tiểu Quyên do dự một chút.

Đệ đệ của mình tuy rằng đã thay đổi rất nhiều, nhưng đầu vẫn như trước nhảy số không được nhanh, nếu đem tiền mang về nhà, thời điểm còn chưa đến năm mới, thật đúng bị người cha không đáng tin này lừa hết.

Đây là số tiền mà đệ đệ ra ngoài làm vất vả mới kiếm được, không thể mất.

Mợi rợ nói ra: "Có chừng hơn tám vạn đi."

"Nhiều như vậy?"

Tiền Tiểu Quyên khiếp sợ không thôi.

Con số này vượt quá dự liệu của nàng.

Ở dưới quê người ra ngoài làm công rất nhiều, thời điểm lễ tết, có thể mang hai ba vạn trở về đã coi như là không tệ, nàng không nghĩ tới, mọi rợ đi một năm mang tám vạn trở về, điều này cũng quá khó tin đi.

Công việc của đệ đệ nàng cũng biết rõ, chỉ là bảo vệ mà thôi.

Làm sao có tiền lương cao như vậy được.

"Đúng vậy a."

Mọi rợ gật đầu.

"Mọi rợ, ngươi xác định trong này có tám vạn? Không có nhớ lầm?"

Tiền Tiểu Quyên lần nữa xác nhận.

"Không sai, không sai, tỷ, ta cho ngươi xem, còn có tin nhắn thông báo."

Sợ tỷ tỷ mình không tin, mọi rợ mở điện thoại ra, đem tin nhắn ngân hàng gửi tới để trước mặt Tiền Tiểu Quyên, nhìn số dư còn dư lại, Tiền Tiểu Quyên lúc này đã tin tưởng, tin nhắn không thể sai được, bên trong tấm thẻ này quả thật có hơn tám vạn.

"Mà số tiền hơn vạn này là gì vậy?"

Tiền Tiểu Quyên hỏi.

Mọi rợ mở ra tin nhắn, bên trong thông báo số dư cộng thêm một vạn.

Mọi rợ nhìn nhìn, nói ra: "Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nói là thưởng cuối năm của công ty, mỗi người trong công ty đều có."

"Thưởng cuối năm a."

Tiền Tiểu Quyên có chút hâm mộ.

Nàng cũng từ trong TV biết đây là thứ gì, giống như chỉ có mấy công ty lớn mới có thứ này, ở huyện Thanh Sơn, dù là nàng vào nhà xưởng Hằng Nguyên làm việc, cũng không có cái gọi là thưởng cuối năm, nhiều nhất là ngày lễ tết, công ty phát thêm gạo với đồ ăn, dầu,....mấy thứ gia dụng này mà thôi, cái này cũng coi như phúc lợi tốt nhất rồi.

Lại mở ra những tin nhắn khác.

Tiền Tiểu Quyên trả điện thoại lại cho đệ đệ, nói ra: "Mọi rợ, ta nhìn thấy tiền lương của ngươi, một phần tiền cũng không tiêu, ngươi như thế nào tiết kiệm được vậy, ngươi ở Lục Thành bên kia, không tiêu tiền sao?"

"Có tiêu a, thời điểm ta về quê, không phải có rút một ngàn tệ sao? Còn thừa hơn một trăm đây."

Mọi rợ cười cười.

"Vậy mỗi tháng ngươi chỉ tiêu 100 tệ?"

Giá cả hàng hóa ở thành thị khẳng định không thấp, Tiền Tiểu Quyên cũng không biết đệ đệ mình sống ở đó thế nào.

Mọi rợ giải thích: "Tỷ, công việc của ta rất tốt, bình thường ăn cơm ở cong ty, tiền nhà cùng tiền cơm của bảo vệ chúng ta được miễn phí, căn bản không có chỗ sài tiền..."

Tiền Tiểu Quyên nhìn nhìn tấm thẻ, một lát sau nói ra: "Mọi rợi, về sau không cần phải tiết kiệm như vậy, tiền nên tiêu thì tiêu đấy, suốt ngày nghĩ đến làm việc thôi cũng không được, cũng phải có cuộc sống của mình...Thời gian nghỉ ngơi có thể ra ngoài dạo chơi, mua trái cây mời đồng nghiệp, đổi một bộ đồ mới, không được tiết kiệm như vậy."

"Tỷ, ta biết rồi."

Mọi rợ nhẹ gật đầu.

Một năm qua, hắn lúc nghỉ ngơi, đều ở ký túc xá ngủ một giấc, thật đúng là chưa đi ra ngoài lần nào.

"Tiền này tỷ trước tạm thời giữ dùm ngươi, đợi đến lúc sang năm trở về, đã có hơn mười vạn, đến lúc đó cầm số tiền này đi mua căn phòng nhỏ, ngay tại huyện thành chúng ta." Tiền Tiển Quyên giúp đỡ Tiền Mãn làm xong quyết định, sau đó cười nói: "Mọi rợ, ngươi bây giờ rất lợi hại nha, mỗi tháng còn kiếm được nhiều hơn cả ta."

Mọi rợ cười lên ha hả.

Rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc.

"Tỷ, ngươi lúc nào thì nghỉ?"