Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1076: Không Biết Xấu Hổ (2)




Mà một khi có tiền, bạn bè cũng nhiều hơn.

Trước đây không quen biết, nhưng thời điểm này nhìn thấy lão Lục cũng đều nhiệt tình chào hỏi một phen.

Đương nhiên.

Quan hệ tốt nhất vẫn là lão Lý sát vách này.

Lúc trước, thời điểm trải qua cuộc sống cực khổ, hai bên thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, hiện tại đã tốt hơn trước, nhưng Lục gia cũng không quên đi.

"Đã sớm tan làm, vừa mới tới đường cao tốc đón người, đón tiểu Vân đi về."

Lục Vĩ mở cửa xe.

Tiền Vân ôm Tiểu Tiểu Thanh từ ghế sau xuống xe.

"Tiền Vân về rồi a, đi gần một tháng rồi." Vợ lão Lý kinh ngạc nói, nàng nhớ kỹ thời điểm Tiền Vân đi Lục Thành là trước tết, cũng biết nhi tử của Lục gia cực kỳ có tiền đồ, ở Lục Thành không chỉ kinh doanh được rất nhiều tiền, còn mua phòng ở.

"Đúng vậy a, thím, được hơn hai mươi ngày đi."

Tiền Vân nói ra.

"Ồ, ngươi đây là, ôm hài tử nhà ai vậy?"

Lão Lý cùng vợ nhìn thấy Tiền Vân ôm hài tử, hai người đều giật mình không thôi.

Tình huống của Lục gia thế nào, hai người đều hiểu rất rõ ràng.

Chỉ có một mình đứa con Lục Dương, còn chưa tốt nghiệp đại học, ở đâu ra hài tử.

"Đứa nhỏ này, thực tuấn tú a."

Vợ lão Lý đi sang nhìn bộ dạng của hài tử, Tiểu Tiểu Thanh ngủ rất say sưa, lúc ngủ, còn chu lấy miệng, cau mày, biểu lộ kỳ dị đấy, thế nhưng khuôn mặt lại trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, tuyệt đối không thể che lấp được.

Nghe được có người khen cháu gái mình, Tiền Vân rất vui vẻ.

"Là nha đầu, hay nhi tử a."

Vợ lão Lý hỏi.

"Là nha đầu nha."

Tiền Vân nói ra.

"Hài tử của ai vậy?"

Lão Lý cũng nhìn hài tử, có chút hâm mộ nói.

Đến cái tuổi này, ai chẳng muốn được bồng cháu, đáng tiếc, cái thằng con nhà mình chính là một kẻ dở hơi, tuyệt đối không chịu thua kém ai, hăng hái làm việc tranh giành, đã tốt nghiệp đại học được mấy năm, cũng không mang một cô nương nào về, so với con trai nhà lão Lục thì khỏi nói.

Thân là hàng xóm.

Bọn hắn biết rất rõ, có hai cô nương tướng mạo xinh đẹp đều tới nhà lão Lục, tuy rằng Lục Vĩ một mực giải thích đó là bạn học của con trai, nhưng ai mà đi tin chứ!

"Thím, không sợ ngươi chê cười, đây là cháu gái ta, con gái của Tiểu Dương."

Tiên Vân thẳng thắn nói ra.

Giấy không thể gói được lửa, vấn đề này muốn giấu giếm cũng không được, Tiền Vân liền thoải mái thừa nhận.

Nghe nói như thế, vợ chồng lão Lý đều sửng người, con gái của tiểu Dương, tiểu Dương năm nay mới được bao nhiêu a, cũng đã có con gái rồi, nhìn kỳ một chút, nha đầu này có vài phần tương tự Lục Dương.

"Ôi chao mạ ơi, lão Lục, hai người các ngươi giấu giếm đủ kín đấy, đến hàng xóm như chúng ta cũng không biết."

Lão Lý khao trương nói.

Vợ đứng ở một bên càng thêm giật mình.

Nàng không ngừng hâm mộ nói: "Tiểu Vân, ngươi so với ta nhỏ hơn mười mấy tuổi, không nghĩ tới lại làm nãi nãi trước ta, cái này biết đi đâu mà than đây, Lão Lý có câu nói đúng, hai người các ngươi giấu cũng quá kỹ rồi, có cháu bế mà cũng không ai biết..."

"Đây không phải do Tiểu Dương còn chưa tốt nghiệp sao, liền cứ như vậy làm ra, chúng ta cũng không có biện pháp, cũng không thể đi khắp nơi tuyên dương đi."

Tiền Vân giải thích nói.

Lý do này, ngược lại rất hợp lý.

Dù sao ở nông thôn, chưa kết hôn mà có con cũng không phải chuyện gì đáng tự hào, hai người cũng lý giải được.

"Nha đầu này tên gì."

Vợ lão Lý hỏi.

"Tên là Lục Thái Linh....Thái trong Thái Hoa, Linh trong Phục Linh, tên mụ là Tiểu Tiểu Thanh."

Tiền Vân nhìn thoáng qua cháu gái, nói ra.

"Tên coi như không tệ, là Tiểu Dương đặt đi, mẹ của hài tử đoán chừng lớn lên cũng rất đẹp, tiểu nha đầu này quá ưa nhìn." Lý thẩm hâm mộ không thôi, nếu không phải Tiểu Tiểu Thanh ngủ rồi, đoán chừng đều muốn ôm về nhà chơi, nhà đâu này thật quá dễ thương đi

Lão Lý cũng nói: "Từ nhỏ ta đã cảm thấy Tiểu Dương là người có tiền đồ, quả nhiên không sai mà."

Một cơn gió lạnh thổi tới.

Có chút lạnh.

Tiên Vân nói ra: "Nha đầu này ngủ rồi, ta trước đưa nàng về ph òng, ngày mai ta không đi làm, chúng ta lại tán ngẫu."

"Được được được, nhanh nhanh vào nha đì."

Vợ lão Lý vội vàng nói.

"Vậy được, đi vào đi..."'

...

Về đến nhà, điều hòa lò sưởi Lục Vĩ đã sớm mở, nhiệt độ lúc này rất ấm đấy, Tiền Vân đem Tiểu Tiểu Thanh đặt vào cái nôi em bé, Tiểu Tiểu Thanh tựa hồ cảm nhận được, trở thân thoải mái.

Lục Vĩ muốn nói điều gì, Tiền Vân đưa tay đặt lên miệng, thở dài một tiếng.

Đợi đến lúc Tiểu Tiểu Thanh không động đậy nữa, hai vợ chồng mới đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

"Tiểu Dương không nói lúc nào về nhà sao?"

Đến phòng khách, Lục Vĩ hỏi.

Tiền Vân ngược lại pha ly nước, nói ra: "Chưa biết, đoán chừng cùng Liễu Thanh Thanh chơi vài ngày mới về."

"Thời tiết bây giờ đang lạnh, đi đâu chơi a."

Lục Vĩ mở tủ lạnh, cầm mấy món ăn ra.

"Tiểu Thanh một năm nay một mực chăm sóc con nhỏ, cửa chính còn không bước ra ngoài nửa bước, đi chơi chút thì làm sao, ông cùng thằng con trai kia giống nhau, một chút lương tâm cũng không có!" Tiền Vân nói chuyện không chút khách khí.

Lục Vĩ lúng túng nói: "Bà đây là đang chỉ chó mắng mèo, ta cũng không phải có ý tứ này."

"Ai bảo ngươi nhắc đến chuyện này."

Tiền Vân hắc một câu.

Lục Vĩ tính khí tốt, cười cười nhận sai, còn nói thêm: "Chúng ta lần này mang Tiểu Tiểu Thanh về nhà, đoán chừng hàng xóm xung quanh cũng biết rồi, Tiểu Dương cũng sắp tốt nghiệp, hôn sự này...Liễu nha đầu tốt như vậy, không biết tiểu Dương nghĩ thế nào đây."

"Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai, tôi cũng muốn Tiểu Thanh tới nhà làm con dâu a, nhưng điều này chúng ta có thể quyết định sao?"

Nhắc đến chuyện này, trong lòng Tiền Vân có chút loạn.

Nàng đối với Liễu Thanh Thanh cũng rất hài lòng.

Nhưng việc này, lời nàng nói không tính a!

"Được rồi, được rồi, chờ Tiểu Dương về rồi hỏi hắn đi, bà đói bụng rồi, cơm tôi nấu, bà muốn vào bếp xào rau không hay để tôi."

"Để ta làm đi."

Tiền Vân uống hớp nước, đem ly đặt lại trên bàn, cầm lấy đồ ăn vào bếp.

Lục Vĩ đứng ở cửa phòng, nhìn Tiểu Tiểu Thanh nằm trên nôi, đứng một bên nhìn cười ngây ngô.

...

Trước cổng nhà xưởng Hằng Nguyên.

Mọi rợ đeo balo, núp ở đẳng sau một cây cột lớn, ánh mắt ở trong đám người tìm kiếm.

Một thân ảnh quen thuộc đi xe máy lọt vào tầm mắt mọi rợ.

Mọi rợ chuẩn bị đi qua chào hỏi.

Liền thấy đối phương ôm một nữ nhân lên, liền xấu hổ lui về, chờ người ta cưỡi xe máy rời đi, mọi rợ lại quay về chỗ cũ.

Điện thoại vang lên.

Mọi rợ vội vàng lấy ra nhìn.

"Tỷ, ta đến rồi, ngay tại trước cổng."

"Tốt, ta đã biết."

Một lát sau.

Tiền Tiểu Quyên vội vàng từ trong nhà máy đi ra.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đệ đệ, nàng có chút đau lòng nói: "Tiền Mãn, ngươi ngốc hay không, bên ngoài lạnh như vậy, không biết vào trong tiệm ngồi đợi à."

"Trong tiệm có nhiều người, không có chỗ ngồi."

Mọi rợ cười cười.

Từ trên mặt đất cầm lấy hai ly trà sữa, nói ra: "Tỷ, mua cho ngươi đấy, vẫn còn nóng hổi!"

Tiền Tiểu Quyên nhận lấy trà sữa, trong lòng ấm áp, đệ đệ của nàng, tuy hơi khù khờ một chút, nhưng đối với chính mình lại rất tốt.

"Tỷ, ta còn có quà tặng ngươi, đợi khi về nhà, ta sẽ cho ngươi nhìn xem."

"Còn thần thần bí bí làm gì."

"Tỷ, vừa rồi ta nhìn thấy Tiền Quân, hắn đón lão bà, còn ở đằng kia hôn môi ."

"Cái tên Quân Tử này, không biết xấu hổ."

...