Liên tưởng đến những lời Lục Dương nói vừa rồi ở dưới lầu, trong lòng mọi rợ bắt đầu xuất hiện một suy nghĩ khó tin, hay là Lục ca thật sự có tiểu bảo bảo rồi.
"Lục ca, ngươi...''
Lời còn chưa nói hết.
Cửa phong khép hờ mở ra, tiểu nha đầu Lục Thái Linh ngồi trên xe đẩy, nhanh chóng chạy ra
"Ba, ba..."
Kêu hai tiếng ba.
Chiếc xe đẩy đụng vào chân Lục Dương rồi dừng lại.
Dưới quán tính, đầu của tiểu nhà đầu này nghiêng về phía trước một cái, đập vào bắp chân Lục Dương nhưng cũng không đau.
"Tiểu Tiểu Thanh, trong nhà có khách tới thăm này."
Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh bế lên, nhìn về phía mọi rợ.
Mọi rợ cầm lấy chén nước, nhìn xem Lục Dương, lại nhìn Tiểu Tiểu Thanh một chút, toàn bộ người ngây ngốc không thôi.
Yết hầu của hắn giật giật, đem ngụm nước vừa uống cố gắng nuốt xuống, biểu cảm khó tin nói ra: "Lục ca, ngươi thật sự có em bé rồi."
"Không phải vừa nói rồi sao? Ngươi còn chưa tin à?"
Lục Dương bình tĩnh mà nói.
"Ta thật sự là tên ngốc mà."
Mọi rợ lầm bầm nói.
"Cái gì mà tên ngốc, Tiền Mãn, chớ nói lung tung, ngươi cũng đừng kêu Lục Dương là ca, không biết lớn nhỏ, rối loạn bối phận, hai người chúng ta cùng lứa đấy." Tiền Vân ở một bên nói ra.
"Tỷ, bảo bảo này, thật sự là con gái của Lục Dương ca sao?"
Mọi rợ còn có chút khó tin.
"Đúng vậy a, nàng gọi là Tiểu Tiểu Thanh, cháu gái của ta....Tiểu Tiểu Thanh ,kêu gia gia..."
Tiền Vân nhìn Tiểu Tiểu Thanh nói ra.
Tiểu Tiểu Thanh hiển nhiên sẽ không biết kêu gia gia, nàng hiện tại đến nãi nãi còn chưa kêu được, bất quá, cái đầu lớn của Mọi Rợ đưa đến sự chú ý của nàng, một đôi mắt đen như bảo thạch nhìn chằm chằm vào mọi rợ, bộ dạng hết sức tò mò.
"Tiểu bảo bảo thật đáng yêu."
Mọi rợ bị nhìn đến có chút ngượng ngùng.
Hắn cảm thấy con gái Lục Dương rất đáng yêu.
Liễu Thanh Thanh vừa rồi vào trong phòng, này cũng đi ra, Lục Dương giới thiệu với mọi rợ một chút, Liễu Thanh Thanh cùng chào hỏi, sau đó cùng Tiền Vân vào bếp làm việc.
"Mọi rợ, ngồi đi, chớ giật mình."
Lục Dương ngồi trên ghế salon, ôm Tiểu Tiểu Thanh, lúc lên lúc xuống, Tiểu Tiểu Thanh dùng bàn chân nhỏ đạp đạp trên đùi của hắn.
"Lục ca, ngươi kết hôn lúc nào vậy?"
Mọi Rợ cầm ly ngước ngồi đối diện.'
"Còn chưa kết hôn."
Lục Dương trả lời một câu, sau đó cười nói: "Ngươi sẽ không cho rằng sau khi kết hôn, mới có thể sinh ra Bảo Bảo đi?"
Mọi rợ gãi đầu, có chút xấu hổ cười cười.
Tiểu Tiểu Thanh dẫm chập có chút bực bội, Lục Dương chỉ có thể đứng dậy, ôm nàng dỗ dành một hồi, đi đến bên phía tủ giày, hắn nhìn thấy túi màu đen mà Tiền Mãn mới đặt xuống, mở ra nhìn nhìn....Hắn có chút tò mò không biết Mọi Rợ mang gì tới.
"Ồ, thịt khô."
Lục Dương có chút kinh ngạc.
Trong túi có ba món, một khối thị khô nàng vài cân, còn có một chút rau quả khô như củ cải trắng cái loại, mặt khác còn có một nải chuối tiêu, toàn bộ đặt chung một chỗ, nặng phải bảy tám cân.
"Người nào mua thịt khô?"
Lục Dương hỏi.
Mọi rợ nói ra: "Không phải ta mua, mà là vợ của Trương đội trưởng hai ngày trước mang đến, nàng mang rất nhiều thịt khô, phân cho ta một chút, còn có củ cải trắng, cũng là nàng đưa...Chỉ có chuối tiêu là ta mua."
Mọi rợ thành thật trả lời.
Đổi lại những người khác, khẳng định sẽ không thành thật như vậy, dù sao cũng lấy quà của người khác tặng cho người khác cũng là chuyện không phải lễ phép, bình thường sẽ không nói ra.
Lục Dương biết rõ Mọi Rợ còn kém EQ, tự nhiên không quản, hỏi hắn: "Lão bà Trương Bân đến? Hắn năm nay không nghỉ tết sao?"
"Ừ."
Mọi rợ nhẹ gật đầu.
"Đội trưởng nói, hắn năm nay chịu trách nhiệm trực tết, để cho chúng ta thoải mái về nhà."
"n."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Hắn nhớ ký năm trước, cũng là Trương Bân chịu trách nhiệm trực ban đấy.
"Trương đội trưởng đúng là người tốt."
Mọi rợ bổ sung thêm một câu.
Nhân viên bộ phận an ninh của công ty đều là quân nhân xuất ngũ, người trẻ nhất là Lâm Nhị Hổ, cùng từ quân đội tới đây, Mọi Rợ ở với bọn họ khẳng định sẽ hòa hợp nhanh hơn mấy chỗ khác.
"Thịt khô không tệ, giữa trưa ta sẽ đưa cho mẹ nấu món gì đó."
Lục Dương đem thịt khô lấy ra.
Lại thuận tay đem củ cải trắng nhấc lên.
Tiểu Tiểu Thanh không biết ba ba cầm gì, cũng đưa hai tay ra nhận....
"Cái này con không thể ăn, răng còn chưa có mà thứ gì cũng đòi cầm."
Tay ôm Tiểu Tiểu Thanh, ở trên mặt nàng cắn một cái, không để ý đến bộ dạng ủy khuất của Tiểu Tiểu Thanh, Lục Dương cầm thịt đem vào phòng bếp.
"Thịt khô của mọi rợ mang tới, thoạt nhìn không tệ, nếm thử."
"Mọi rợ cũng thật là, đến thì đến đi, còn mang theo thịt khô làm gì, làm cũng không tệ a."
Phòng bếp vẫn còn đang hầm món ăn, Tiền Vân bỏ thêm chút nước vào nồi, sau đó chuẩn bị đem thịt khô sắc ra.
Bởi vì ôm Tiểu Tiểu Thanh, Lục Dương không ở bên cạnh giúp sức, đi ra ngoài trò chuyện với Mọi Rợ, không bao lâu, Tiền Vân cùng Liễu Thanh Thanh bưng đồ ăn dọn lên bàn.
"Mọi rợ, ngươi ăn nhiều một chút, bình thường đi làm vất vả, phải bổ sung thêm chất dinh dưỡng."
Nhận lấy chén mọi rợ, Tiền Vân dùng cái muỗng xúc một bát cơm lớn.
"Tỷ, ta đi làm không mệt, chỉ là đi tuần tra khắp nơi."
Mọi rợ lấy tay ngăn cản.
Tiền Vân đơm cho hắn nhiều lắm.
"Tuần tra cũng mệt, ngày nào đi đi lại lại cũng rất mệt a."
"Cũng được, cũng được."
"Mọi rợ, Lục Dương nói công ty được nghỉ, lúc nào thì về nhà? Vé tàu mua chưa?"
Mọi rợ nhấp một miếng nước canh, nói ra: "Năm nay quá nhiều người về quê, ta nhờ đồng nghiệp đặt vé nhưng cũng không giành được."
"Không có vé tàu? Vậy làm sao ngươi về? Nếu không, qua hai ngày nữa, ngươi cùng chúng ta cùng nhau trở về, Lục Dương lái xe."
Tiền Vân dò hỏi.
Kế hoạch của bọn họ hai ngày nữa về quê.
Mọi rợ lắc đầu, nói ra: "Không cần, ta đã thu dọn xong xuôi, buổi chiều liền lên đường."
"Không có vé tàu người về kiểu gì?"
"Đi xe khách a, ta cùng đồng sự buổi chiều ngồi xe khách tới huyện Thanh Sơn, buổi tối liền đến nhà của tỷ tỷ ở thị trấn, ta đã nói với tỷ tỷ rồi, buổi tối sẽ trở lại..."
Lục Dương ôm Tiểu Tiểu Thanh ,ăn một miếng rau, nói ra: "Mọi rợ, đi xe khách cũng rất đông đấy, vạn nhất không có chỗ thì làm sao? Không bằng đợi hai ngày nữa, ta an bài tốt công việc bên này, sau đó cùng nhau trơ về."
"Không cần, không cần, xế chiều ta cùng đồng nghiệp qua nhìn xem, khẳng định có xe." Mọi rợ lăc đầu.
"Sao lại vội quay về như vậy, có phải có chuyện gì hay không?"
Lục Dương cười cười.
"Ta có chút nhớ nhà, ngày mai là sinh nhật tỷ tỷ của ta."
Mọi rợ nói ra nguyên nhân bản thân phải về nhà.
"Sinh nhật của Tiểu Quyên a, hình như là gần đây, nhớ lại thời điểm mẹ của Tiểu Quyên sinh nàng ra, bầu trời còn có tuyết rơi xuống, hơn nửa đêm ta cùng bà ngoại Lục Dương phải đi tìm bà mụ..." Tiền Vân nhớ lại.
Lục Dương suy nghĩ một chút, liền có chủ ý, hắn nói ra: "Mẹ, như vậy đi, dù sao hai ngày nữa cũng trở về, nếu không mẹ cùng Tiểu Tiểu Thanh quay về trước, để con nói Lâm Nhị Hổ lái xe đưa hai người quay về, hai ngày sau con cùng Thanh Thanh lái xe về sau."
"Tiểu Tiểu Thanh nguyện ý sao?"
Tiền Vân nhìn Tiểu Tiểu Thanh vỗ tay.
Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh đưa tới, tiểu nha đầu này đã quen với nãi nãi, sau khi rời khỏi người Lục Dương, liền đi tới nãi nãi quấy rối.
"Xem đi, Tiểu Tiểu Thanh rất thích mẹ, hai người về trước đi...Hai ngày nay không có việc gì, con mang Thanh Thanh ra ngoài dạo chơi, nàng một mực ở trong nhà chăm sóc em bé, lâu như vậy, đoán chừng cũng sắp phát điên rồi."
Nghe nói như thế.
Tiền Vân nhìn Liễu Thanh Thanh nói ra:" Vậy thì các con đi chơi đi, ta mang Tiểu Tiểu Thanh về trước."