Phụ thân Từ Thi đến vội vàng, đi cũng rất vội vàng.
Chiếc xe vẻn vẹn dừng lại hơn nửa canh giờ, trong lúc đó không biết nói gì với Từ Thi, ngày hôm sau, Từ Tú Vân nhận được tin tức vội vàng chạy đến trường học, đem Từ Thi đón về...
Trần Thu Nguyệt cũng Lý Phỉ Phỉ ở lại trường chơi vài ngày, phân biệt an bài công tác ở công ty cùng nhà hàng, sau đó cũng đi tàu hỏa quay về Giang Thành.
Bên phía Chu Đình Đình, cửa hàng bán quần áo sẽ kinh doanh đến một ngày trước tết mới đóng cửa.
Lục Dương biết được, sau khi được nghỉ, Chu Đình Đình sẽ đi với Tiền Tiểu Hoa về nhà ăn tết.
Chuyện này cũng làm hắn yên tâm.
Hết thảy đều an bài thỏa đáng.
Chung cư Hoa Đình, Bắc Môn.
Nhìn từ trạm xe bus bước xuống một người trẻ tuổi có gương mặt thành thật, Lục Dương vẫy vẫy tay.
"Mọi rợ, bên này..."
Tới gần cuối năm, một bộ phận nhân viên công ty đã sớm được nghri, mọi rợ cũng là người trong số đó, dựa theo ước định, mọi rợ đi xe bus, tới nhà Lục Dương bái phỏng...
Thấy được Lục Dương.
Tiền Mãn lộ ra nụ cười chất phác.
Khí trời bên ngoài rất lạnh, mọi rợ tủy rằng mặc một chiếc áo bông dày , lộ khuôn mặt ra ngoài, hai tay cầm theo lễ vật bị lạnh đỏ cả lên.
"Lục ca, ngươi sống ở đây sao?"
Đây là lần đầu tiên mọi rợ đến đây.
Hắn nhìn cư xá phía sau.
Nhìn qua rất lớn.
Chỉ là khoảng cách tới công ty có chút xa.
"Đúng vậy a, ngươi một lần cũng chưa từng tới đi."
Lục Dương cười cười.
Đưa tay nhận đồ mọi rợ mang đến,
Mọi rợ không đưa, tay hắn vẫn cầm chặt lễ vật như trước, nói ra: "Không cần, để ta mang lên là được rồi."
"Cái gì vậy, quý giá lắm sao."
Đùa vui một câu, Lục Dương cũng không lằng nhằng, mọi rợ da dày thịt béo, bình thường thời tiết mùa đông cũng không làm hư được hắn.
Hắn chỉ cánh cửa sau lưng, nói ra: "Đi thôi, đại tỷ ngươi ở trong nhà chờ ngươi đã lâu, biết rõ hôm nay ngươi tới đây, nàng còn cố ý dạo một vòng quanh chợ đấy."
"Xin lỗi rồi."
Mọi rợ ngu ngơ nói.
"Dừng, bớt giả vờ đi, người nào không biết ngươi là đứa ăn nhiều nhất, khi còn bé sang nhà ngoại ta ăn cơm, cũng là ngươi ăn nhiều nhất."
Lục Dương đùa giỡn nói.
Ông chú ngoại mặc dù không đáng tin cậy, nhưng quan hệ giữa hai nhà cũng không triệt để tan vỡ, Tiền Mãn có một người phụ thân không đáng tin, một người mẹ bỏ đi, sinh hoạt khi còn bé thế nào không cần nghĩ cũng biết, bà ngoại Lục Dương thương mọi rợ không thôi, thời điểm lễ tết đều nói Lục Dương qua kêu mọi rợ tới ăn, gia hỏa này được cái là không biết khách khí.
"Có được thưởng cuối năm không?"
Vừa đi, hai người vừa nói chuyện phiếm.
Ngày hôm qua công ty phát thưởng cuối năm cùng tiền lương cho nhân viên, chuyện này, chính là do hắn ký đấy.
Nhắc đến chuyện này, mọi rợ cười hắc hắc ,nói ra: "Lấy được ròi."
"Nhìn ngươi cao hứng như vậy, hẳn là lấy được không ít đi?"
Lục Dương cười cười.
"Hơn một vạn." Mọi rợ nhìn xung quanh một chút, sợ bị người ta nghe thấy vậy.
"Cũng được đấy."
Lục Dương duỗi ra ngón cái tán thưởng một câu.
Tiền thưởng một vạn cuối năm kỳ thật cũng không nhiều, cũng chỉ là bình quân của cương vị bao an, chỉ cần công trạng đạt đến điểm tiêu chuẩn là có thể đạt được, dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của Lữ Tiểu Vũ ở công ty, bất kỳ người nào cũng không có ưu đãi, đừng nhìn mọi rợ cười ha hả mà hiểu lầm, nếu hắn biết rõ mấy kỹ thuật viên, quản lý của công ty cuối năm nhận thưởng mấy chục vạn, đoán chừng sẽ hâm mộ không thôi.
Bất quá, Lục Dương hiển nhiên nghĩ nhiều rồi, mọi rợ căn bản không quan tâm những thứ này.
Cái gì mà thưởng tết cuối năm, lúc trước hắn đều chưa từng nghe nói qua, cảm giác giống như mò kim dưới đáy biển vậy, không làm còn nhận được tiền lương, nên hắn đối với công ty có chút xấu hổ, nhận được tiền xong, hắn còn cẩn thận hỏi mấy lần, đây là tiền của ta thật sao? Sau khi đạt được đáp án khẳng định, hắn mới dám nhận tiền.
"Lục ca ca—— "
Thời điểm hai người chuẩn đi vào cư xá, Đậu Đậu từ siêu thị đi ra, hướng phía bên này kêu một tiếng.
"Có người kêu ngươi kia."
Mọi rợ nhìn sang.
Phát hiện là một tiểu cô nương cột bím tóc sừng dê.
Tiểu nha đầu này bị lạnh đến đỏ bừng khuôn mặt, chớp chớp đôi mắt to nhìn về phía bên này.
"Đậu Đậu, có lạnh không?"
Lục Dương cười hỏi.
"Lạnh."
Nói xong Đậu Đậu còn không tự chủ run lên một cái.
"Vậy còn không mau vào siêu thị đi, đứng ngoài đông thành đá bây giờ."
Lục Dương phất phất tay, Đậu Đậu ồ một tiếng, lại nhu thuận quay về siêu thị, đóng cửa lại.
Sau khi vào cửa, mọi rợ hỏi: "Tiểu nha đầu vừa rồi thật đáng yêu, ngược quen à."
"Ừ, là con gái bà chủ siêu thị."
Lục Dương trả lời một câu.
"n ân."
Mọi rợ nhẹ gật đầu.
"Mọi rợ, ngươi sẽ không cho rằng đó là con gái của ta đi."
Lục Dương đùa giỡn một tiếng.
Mọi rợ mở to hai mắt mà nhìn, liền vội vàng lắc đầu, nói ra: "Làm sao có thể, ngươi lớn hơn ta có một tuổi, làm sao có con gái lớn như vậy, ta không phải kẻ ngu."
"Không phải sao?"
Ánh mắt Lục Dương hoài nghi nhìn xem hắn.
"Khẳng định không phải."
Mọi rợ vô cùng khẳng định nói."'
"Vậy nếu như ta nói, ta thật sự có con gái thì sao?"
Trước khi lên lầu, Lục Dương cảm thấy phải đem chuyện này nói ra, Tiểu Tiểu Thanh ở trên lầu, Mọi Rợ đi lên, nhất định sẽ gặp mặt, nha đầu kia có lòng hiếu kỳ rất nặng, có người ngoài đến thăm, đều chạy ra xem náo nhiệt.
Bây giờ nói trước, miễn cho đến lúc đó biết được thân phận Tiểu Tiểu Thanh thì Mọi Rợ lại hấp tấp vội vàng.
Như vậy sẽ có chút ngốc.
"Lục ca, ngươi đang nói đùa gì vậy, ngươi chưa kết hôn, ở đâu ra con gái, trừ khi ta là kẻ ngu, ta mới đi tin lời ngươi nói."
Mọi rợ đổi tay cầm lễ vật.
Lục Dương cười cười, không đi giải thích làm gì.
Dù sao mọi rợ một hồi sẽ biết, đối với sự tồn tại của Tiểu Tiểu Thanh, Lục Dương cũng không có ý định tận lực đi che giấu, cũng không cần phải giấu giếm, Tiểu Tiểu Thanh đường đường là khuê nữ nhà mình, không có gì để giấu đấy, cũng không cần để ý đến ánh mắt người khác.
Nếu như giấu giếm lừa gạt, đối với Tiểu Tiểu Thành cùng Liễu Thanh Thanh đều không công bằng, Lục Dương sẽ không làm loại chuyện này.
Về phần ánh mắt người khác.
Hắn đến vị trí hiện tại, đã hoàn toàn không cần phải để ý ánh mắt người khác làm gì.
Lên lầu.
Lục Dương dùng vân tay mở khóa.
Mở cửa xong, hai người cùng đi vào.
Cư xá mở lò sưởi hết công suất, nhiệt độ trong phòng cao hơn bên ngoài hai mấy độ, vào phòng, Mọi Rợ giống như thái giám mới tiến cung vậy, nhìn xung quanh...Đây là nhà của Lục Dương sao? Thật lớn, ồ, sao lại có giày của tiểu hài tử thế này.
Mọi rợ phát hiện trên sàn nhà, có mấy đôi giày bông của con nít.
Không biết thứ này để làm gì.
Tiền Vân ở trong phòng bếp bận rộn, từng mũi thơm đồ ăn truyền đến, Lục Dương kêu một tiếng: "Mẹ, Tiền Mãn tới rồi."
Nghe được giọng nói con trai mình, Tiền Vân vội vàng từ trong phòng bếp đi ra.
Nhìn thấy Mọi Rợ đứng ở một bên, nàng vooihj vàng kêu: "Mọi rợ, ngươi tới rồi, Tiểu Dương cũng thật là, không biết đi pha chén nước đi."
"Không, không cần, để ta tự pha."
Mọi rợ đem túi đặt lên phía trên tủ giày.
Đi tới máy đun nước rót bình nước.
Sau đó hắn liền nhìn thấy một bình sữa.
Mọi rợ: ? ?