Bởi vì tay đang bị cầm chặt, nàng đứng nguyên một chỗ không cách nào tiến lên.
"Thúc thúc tốt."
Lục Dương cũng lên tiếng chào hỏi.
Mặc dù nói nam tử này khá vô trách nhiệm trong cuộc sống của Từ Thi, nhưng dù sao đây cũng là cha ruột của nàng, Từ Thi không oán trách, chính hắn là người ngoài, đương nhiên cũng không thể nói gì.
"Từ Thi, cũng không giới thiệu một chút? Vị tiểu huynh đệ đẹp trai này là?"
Nam nhân từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá Lục Dương, sau đó nói.
Từ Thi quay đầu, nhìn nhìn Lục Dương, sau đó nói:" Hắn gọi là Lục Dương, là của con...Bạn trai của con."
"Từ Thi thật sự lớn rồi, đến bạn trai cũng có." Nam nhân vui mừng nhìn con gái của mình, sau đó nhìn Lục Dương nhẹ gật đầu, nói: "Tiểu Tử, quê của ngươi ở đâu, là bạn học của Từ Thi sao?"
"Đúng vây a thúc, cháu cùng Từ Thi một lớp, nhà cháu ở Thân Thành."
"A, chỗ này ta biết, nổi tiếng về lá trà."
Nam nhân nhẹ gật đầu.
Hắn che giấu vô cùng tốt, tận lực không biểu lộ ra tâm tình, đối với Lục Dương cũng rất khách khí, nhưng Lục Dương lại nhạy cảm ra phát hiện đối phương không vui vẻ, có lẽ đây là thái độ chung của tất cả cha vợ trên cả nước khi nhìn thấy con gái của mình bị bắt đi.
"Hút thuốc không?"
Nam nhân lấy ra một hộp thuốc, nhãn hiệu Lục Dương chưa từng thấy qua, hẳn là thuốc ngoại đấy.
"Không, cháu không hút."
Lục Dương khách khí từ chối.
"Không hút thuốc là tốt, một khi bị nghiện rất khó cai."
Nam nhân rút ra một điếu thuốc lá, ngậm lên môi, thời điểm chuẩn bị châm lửa, nhìn thấy con gái ở một bên, lại cầm xuống dưới, kẹp lên lỗ tai, nhìn Lục Dương nói ra: "Ta cùng Từ Thi rất lâu rồi không gặp, có mấy chuyện muốn nói."
"Vậy được, thúc thúc, hai người trò chuyện đi, cháu về trước."
Lục Dương liền nghe hiểu ý tứ của đối phương.
Phụ thân của Từ Thi, thái độ coi như cũng đã khách khí.
"Không...Không cần, ta một hồi còn phải đánh xe đi chỗ khác, không bao lâu đâu, ngươi chờ một lát là được rồi."
Thấy Lục Dương chuẩn bị rời đi, phụ thân Từ Thi liền gọi hắn lại.
"Vậy được."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
"Từ Thi, chúng ta lên xe tâm sự đi."
Từ Thi nhìn thoáng qua Lục Dưng, sau đó cùng nam nhân đi lên xe.
Đóng cửa xe lại.
Nam nhân nhìn nhìn con gái, nói ra: "Từ Thi, tìm được bạn trai lúc nào vậy."
"Mới đây."
Từ Thi ngồi lên trên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng và Lục Dương gần đây mới xác định quan hệ, lúc trước Lục Dương một mực kêu nàng là muội muội mà.
"Mới đây a."
Nam nhân hít vào một hơi, nói tiếp: "Tiểu tử này lớn lên cũng được, ăn nói cũng không tệ, chủ yếu là nhìn thấy ta cũng không hề khẩn trương, về sau nhất định là một người được việc, bất quá, ba có một loại cảm giác, đứa nhỏ này không quá trung thực, so với ta thời tuổi trẻ thì không khác gì nhau, sợ về sau hắn sẽ làm điều có lỗi với con."
"Không đâu."
Từ Thi lắc đầu.
Nhìn bộ dạng kiên quyết của con gái, nam nhân thở dài, nữ nhân khi yêu vào rất cuồng nhiệt đấy, hắn cũng không có biện pháp khuyên bảo, chỉ nói: "Con thích là được rồi, nếu hắn khi dễ con, nói cho ba biết, ba làm chủ, lần này ba trở về, nếu thuận lợi thì có thể ở lại trong nước rồi, ba biết rõ những năm nay, ta mắc nợ con nhiều lắm, về sau nhất định sẽ hảo hảo bù đắp cho con."
"Ba cùng mẹ có thể ở cùng nhau nữa không?"
Từ Thi đột nhiên hỏi.
Biểu cảm nam nhân hơi cứng đờ.
Nói ra.
"Từ Thi, ta và mẹ con không thể nào, lần này trở về, chúng ta sẽ làm thủ tục ly hôn, tính cách của hai người chúng ta khác biệt, căn bản không thể cùng nhau một chỗ, chuyện này, sắp tới ta sẽ nói với mẹ con, con không cần phải khổ sở, triệt để tách ra đối với chúng ta mới là giải thoát."
Nghe nói như thế.
Ánh mắt Từ Thi đỏ lên.
Những năm nay, nàng một mực hy vọng cha mẹ có thể làm hòa, có đôi khi thời điểm nằm mơ, còn có thể cùng cả gia đình đi chơi công viên.
Hôm nay.
Mộng triệt để tan.
Thời gian, đã không cách nào trở về như lúc trước.
"Chuyện của hai người con mặc kệ, cũng không muốn nói."
Từ Thi nhỏ giọng khóc thút thít.
Nam nhân sờ túi áo, lấy ra một khối giấy, rút hai tờ lau nước mắt con gái.
Hắn trầm mặc thật lâu, muốn nói gì, lại không nói, nửa ngày sau đó, chỉ nói ba chữ.
"Thật xin lỗi."
"Không cần phải xin lỗi, đã mấy chục năm, con đã sớm quen rồi, con hiện tại sống vô cùng tốt, ba không cần xin lỗi, ba có thể tư do theo đuổi ước muốn của mình." Từ Thi lắc đầu.
Nam nhân trầm mặc một hồi.
Lại từ trong chiếc cặp da lấy ra một ví tiền, móc ra một tấm thẻ, đặt ở trước mặt Từ Thi, nói ra: "Còn đang học đại học, có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, trong thẻ này có hai trăm ngàn, con cầm lấy, mật mã là sinh nhật của con, ta biết con oách trách người ba này, nhưng đây là tâm ý của ta, con nhận lấy đi, yêu nhau cũng cần tiêu tiền mà."
Nam nhân cười cười.
Giảm bớt đi bầu không khí lúng túng.
Từ Thi cũng không có lấy.
Nàng lắc đầu nói ra: "Con không thiếu tiền.''
"Ta biết mẹ con gần đây kinh doanh không tệ, nàng cho con rất nhiều tiền sinh hoạt sao?"
Nam nhân hỏi.
"Không, con chưa bao giờ sinh tiền mẹ, con hiện tại có thể kiếm tiền."
Từ Thi lắc đầu.
Nghe được con gái nói tự mình có thể kiếm tiền, nam nhân nhíu mày nói ra: "Lên đại học cũng đừng nghĩ đến cách kiếm tiền, ta và mẹ con cũng không thiếu chút tiền đó, không cần lãng phí thời gian đi làm thêm, thiếu cái gì cứ nói với ba, mẹ."
"Con thật sự không thiếu tiền."
Nam nhân còn muốn nói điều gì.
Nhưng nhìn thấy Từ Thi cầm lấy điện thoại ,ấn mở tin nhắn.
Đây là thông báo tiền lương tới ngân hàng.
Nhìn số dư còn lại.
Nam nhân liền trầm mặc.
Thẻ hắn đưa cho con gái có hai trăm ngàn, nhưng trong thẻ con gái con hơn một triệu, bảy số, hắn còn cố ý đếm qua hai lần.
"Những số tiền này, đều là do con vẽ manga kiếm được, cảm ơn ba khi còn bé đã đưa con đi học vẽ."
Từ Thi cười cười.
"Từ Thi....Con thật sự đã trưởng thành, ba ba kiêu ngạo vì con."
Nam nhân thở dài, cuối cùng nhận tấm thẻ lại.