Nghe một đám người khuyên bảo, Bành Lỗi nhịn không được lộ ra nụ cười châm chọc.
Hắn haha vài tiếng.
"Còn mở rộng sản xuất, ý nghĩa của các ngươi thật hão huyền, lời này mà các ngươi cũng dám nói ra, năm nay sẽ có mấy bản hợp đồng đáo hạn, hơn nữa đơn đặt hàng từ tập đoàn thuốc Đông Y cũng không còn, các ngươi đừng nghĩ tới chuyện mở rộng sản xuất, các ngươi vẫn nên là cân nhắc, công ty nhiều nhân viên như vậy, chúng ta nên thu xếp thế nào đi?"
Bành Lỗi thả ra một quả boom.
Tin tức này, mấy cổ đông khác cũng không biết.
"Cái gì, không có đơn đặt hàng?"
Hồ Bưu khiếp sợ nói.
Dược Phẩm Tam Thạch có thể duy trì đến lúc này, hoàn toàn dựa vào mấy đơn đặt hàng lớn kia, mà tin tức Bành Lỗi vừa nói, chính là tin dữ rồi.
Những người này bắt đầu nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong lòng bắt đầu lo lắng cho tương lai, nếu đơn đặt hàng của tập đoàn thuốc Đông Y không còn, dược phẩm Tam Thạch bọn hắn, sợ rằng cũng đi luôn, dù sao, công ty nhiều công nhân thiết bị như vậy, không có đơn sản xuất, dưới miệng ăn núi lở, căn bản không kiên trì được lâu.
Công ty lúc này đã như ngọn đèn trước gió.
"Các ngươi nếu cảm thấy ta đang nói đùa, có thể tự thân đi hỏi, hẳn các ngươi cũng có con đường của riêng mình, đơn đặt hàng của tập đoàn thuốc Đông Y là do ta kéo qua, vì vậy bọn hắn cũng sớm thông báo cho ta biết tin này trước."
Bành Lỗi bình tĩnh nói.
Hắn dường như đối với tương lai chong gai trước mắt của Dược Phẩm Tam Thạch tuyệt không lo lắng.
"Chủ tịch, vì sao không tiếp tục gia hạn? Lúc trước hợp đồng kia của tập đoàn thuốc Đông Y, không phải bạn học ngươi quản lý sao?"
Một cổ đông khác liền vội vàng hỏi.
Bành Lỗi không quản nữa, nhưng bọn hắn cũng không thể bỏ mặc, Dược Phẩm Tam Thạch đối với bọn hắn chính là con gà đẻ trứng vàng, là một con dê có thể tùy thời vặt lông, đột nhiên mất đi, trong lúc nhất thời bọn hắn khó mà tiếp thu được.
"Ta nhớ trước đây không nói qua tin tức này đi?" Bành Lỗi lạnh lùng liếc mắt nhìn vị cổ đông này, bản thân chưa nói ra, đối phương đã hiểu rõ, cái ý vị này không cần nói cũng biết, đối phương cũng ý thức được mình nhiều lời, vội vàng ngượng ngừng cười cười.
Bành Lỗi không tiếp tục truy vấn, hắn nói ra: "Tập đoàn thuốc Đông Y vì sao hủy đơn với chúng ta, chuyện này không phải các ngươi rõ ràng nhất sao? Hợp đồng một lần ký năm năm, các ngươi nhìn xem, trong năm năm công ty chúng ta thành cái dạng gì rồi? Có những con chuột lớn các ngươi ở đây, Dược Phẩm Tam Thạch còn kiên trì được năm năm nữa? Đổi lại các ngươi, các ngươi sẽ tiếp tục hợp tác với một công ty có thể tùy thời đóng cửa sao?"
Câu này vừa nói ra, khiến đại bộ phận mọi người đều trầm mặc.
Hiển nhiên.
Bọn hắn đối với tình hình kinh doang của công ty rất rõ ràng, có đơn đặt hàng, công ty vẫn một mực thua lỗ, nếu không có đơn đặt hàng, chỉ sợ ngay cả nửa năm cũng không kiên trì nổi.
Công ty phá sản rồi.
Những cổ phần của bọn hắn cũng không đáng một đồng.
Hiện tại đã khó như vậy sao...
"Chủ tịch, ngươi nói cũng thật khó nghe đi, sao gọi chúng ta là mấy con chuột được? Tất cả mọi người ở chỗ này, cũng không có gì làm tổn thất công ty, bình tĩnh nghĩ lại đi, người nào không từ công ty kiếm được chỗ tốt, lúc ngươi khởi nghiệp Dược Phẩm Tam Thạch, không phải ngươi một nghèo hai trắng sao, thậm chí đem cả phòng ốc bán đi, không phải có chúng ta đầu tư, mới một mực đi đến được tận bây giờ, ngươi bây giờ đã có mây cửa hàng, còn có một nhà xưởng sản xuất áo quần ở vùng mới giải tỏa, mấy thứ này ngươi kiếm được từ đuâ...Hiện tại Dược Phẩm Tam Thạch xảy ra vấn đề, ngươi cũng không thể ném trách nhiệm lên đầu chúng ta đi."
Trong mọi người, chỉ có Hồ Bưu mở miệng.
Cổ phần của hắn có mười mấy phần trăm, cũng là người giữ nhiều cổ phần nhất sau Bành Lỗi.
Bành Lỗi cười lạnh một tiếng, không có giải thích.
Hắn cũng không phủ nhận hành động này của bản thân, nhưng nếu hắn không làm vậy, thì công ty cũng bị mấy người này móc hết.
Hắn thản nhiên nói.
"Sự tình trước kia, ta cũng không muốn truy cứu nữa, thừa dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng ta tâm sự một chút về tương lai công ty đi, ta tính như vậy, ta muốn rút khỏi Dược Phẩm Tam thạch, người nào có bản lãnh, có thể tiếp nhận...Ta muốn bán tất cả cổ phần của mình, cứ dựa theo giá cả thị trường trước mắt mà tính là được."
Bành Lỗi đảo mắt nhìn bốn phía.
Không có bất kỳ người nào lên tiếng.
Hiển nhiên cũng không có tên nào muốn ném tiền qua cửa sổ.
Mua cổ phần của một công ty sắp phá sản, đây không thể nghi ngờ là hành vi coi tiền như rác.
Bành Lỗi ha ha cười cười: "Các ngươi nếu đã không có lời nào, vậy thì quên đi, bán xong đống máy móc thiết bị này, Dược Phẩm Tam Thạch chúng ta sẽ treo biển phá sản, tiền phụ cấp nhân viên bao nhiên, chúng ta liền phụ cấp như vậy, có những công nhân ở trong nhà xưởng làm việc lâu năm, chúng ta không thể bạc đãi bọn họ, thanh toán xong tiền lương, dư lại bao nhiêu thì thanh toán khoản nợ, cứ như vậy đi..."
Đứng dậy.
Bành Lỗi định rời đi.
Bất quá, lần này mọi người không cho hắn thoải mái đi qua.
"Chủ tịch, ngươi đây muốn buông bỏ Dược Phẩm Tam Thạch sao?"
"Ngươi cảm thấy Dược Phẩm Tam Thạch còn cứu được không?"
Bành Lỗi hỏi lại.
"Chủ tịch vẫn cho rằng Dược Phẩm Tam Thạch xảy ra vấn đề là do chúng ta phải không, vậy không bằng ngươi đem cổ phần của chúng ta mua lại đi....
Làm như vậy, ngươi không có ràng buộc, chủ tịch có lẽ sẽ có thể khởi tử hồi sinh, Đông Sơn Tái Khởi."
Có người đưa ra đề nghị.
Mấy cổ đông khác cũng phụ họa nói.
"Đúng vậy a, chủ tịch, Dược Phẩm Tam Thạch là tâm huyết của mọi người, cũng không thể nhìn nó đóng cửa được, ngươi ở bên ngoài còn có tài sản khác, mua xuống cổ phần chúng ta dư sài."
"Chủ tịch, ta nguyện ý lấy giá thấp bán lại cổ phần cho ngươi."
Bành Lỗi nhìn mấy người mở miệng, nhưng cũng không trả lời.
Hiện tại cũng không cần hắn lập tức đưa ra quyết định, bởi vì chưa đủ, chủ tịch Lục của Tập đoàn Sơn Hải muốn 95% trở lên, thời gian còn hơn một tháng, căn bản không cần phải vội, bất luận là vì lối thoát hay thù cũ, Bành Lỗi cũng không muốn đem mấy cổ đông này lưu lại.
Hứa hẹn của Tập Đoàn Sơn Hải là sẽ vĩnh viên không thay đổi tên Dược Phẩm Tam Thạch, coi như vì chuyện này, hắn cũng sẽ cố hết sức làm việc.
Cuộc họp kết thúc qua hoa.
Cũng không đạt được bất kỳ ý kiến thống nhất gì.
Tin tức không biết bị người nào truyền ra, khiến toàn bộ Dược Phẩm Tam Thạch nhân tâm di động.
Trong lòng Bành Lỗi xuất hiện ý tưởng.
Phá rồi lại lập.
Nếu như không phải có Tập Đoàn Sơn Hải ở sau chống lưng, một khi đã phá thì sập luôn, nhưng có hậu trưởng mạnh mẽ như vậy bảo kê, Bành Lỗi hoàn toàn không lo lắng, hắn không tin mình không chơi chết được mấy tên cổ đông này!
...
Chuyện xảy ra bên phía Dược Phẩm Tam Thạch, Lục Dương hoàn toàn không biết rõ.
Coi như hắn biết, cũng sẽ không đi quản.
Nếu như đã giao cho Bành Lỗi, Lục Dương liền tin tưởng vào thủ đoạn của hắn, huống chi, chỉ là một hạng mục còn chưa đến trăm triệu, thật sự không đáng giá để hắn đi coi trọng.
Hắn bây giờ.
Đang ở bên Đại học Công Nghiệp Vụ Thành chơi bóng rổ.
Trong đám đông, một nữ sinh có tướng mạo ưu tú mỹ lệ bước nhanh tới.
"Lục Dương...."
Nữ nhân kêu một tiếng.
Lục Dương quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó quăng quả bóng rổ trên tay ra, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, hướng phía nữ sinh đi tới, nhìn nhìn phía sau nữ sinh, hắn hỏi: "Triệu Oánh Oánh đâu rồi, sao không cùng em một chỗ?"
"Nàng nói buổi trưa có việc, đi trước."
Quan Nguyệt từ trong balo lấy ra một túi khăn, lấy ra một tờ giấy, ở trên trán Lục Dương lau lau, vừa mới chơi bóng rổ xong, trên trán chảy rất nhiều mồ hôi.
Lục Dương suy đoán Triệu Oánh Oánh không muốn làm bóng đèn nữa, cho nên mới tìm cớ rời đi, bất quá không sao cả, vừa dễ dàng để hắn cùng Quan Nguyệt ở thế giới hai người.