"Thi như thế nào?"
Tìm một vòi nước rửa tay, Lục Dương lúc này mới hỏi tơi thành tích của Quan Nguyệt.
Hôm nay tới chỗ này, chủ yếu là đưa Quan Nguyệt đi thi vấn đáp đấy, đây cũng là cuộc thi khó nhất trong IELTS, thi xong môn này, chỉ cần đợi thành tích nữa là được.
"Coi như cũng được đi, không có vấn đề."
Quan Nguyệt tiện tay đem khăn giấy ném vào thùng rác.
Lục Dương cười cười.
Quan Nguyệt còn rất khiêm tốn, nói như vậy hẳn là vấn đề không lớn.
"Không hổ là học bá."
Lục Dương tán dương một câu.
"Ôn tập đã lâu như vậy, còn tốn tiều báo danh ở trường luyện thi, nếu khảo thi không qua, đúng là thua lỗ rồi."
Bên ngoài có chút lạnh, Quan Nguyệt đưa tay lên trước hà hơi.
"Tiền này tiêu đúng mà..."
Thời gian đã không còn sớm, hai người một đường đi ra khỏi sân trường, đi tới chiếc xe Toyota đậu ở bên ngoài, chuẩn bị đi tìm một chỗ ăn chút gì đó.
"Thành tích lúc nào mới có đây?"
Từ trên bản đồ GPS tìm một quán ăn phụ cận, Lục Dương khởi động xe sau đó hỏi.
Quan Nguyệt nói ra: "Đại khái cần nửa tháng mới có thể lên mạng tra thành tích."
"Nếu thành tích IELTS rất cao, em thật sự muốn tới HongKong?"
Lục Dương quay đầu, nhìn nhìn Quan Nguyệt.
"Nhìn đường đi."
Quan Nguyệt nhắc nhở một câu, sau đó tự nhiên cười nói, nói ra: "Thế nào, ngươi không muốn ta đi à?"
Lục Dương ở một bên nhìn đường, vừa nói.
"HongKong có chút xa, nếu em đi rồi, chúng ta rất lâu mới có thể gặp nhau được, vạn nhất có người ở đó cầm xẻng đào góc tường của anh thì làm sao?"
Mới nói hết lời.
Lục Dương cảm giác mình bị bấm một cái.
Hắn không để ý, tiếp tục nói: "Không cần phải đi xa như vậy, nếu em thật sự muốn học nghiên cứu sinh, có thể lưu lại trường học theo học, dựa theo thành tích của em bây giờ, Đại học Hà Đông nhất định sẽ lưu em lại trường, nếu muốn học trường tốt hơn, có thể tới Thượng Hải hay Bắc Kinh cũng được, về sau việc kinh doanh của anh sẽ qua bên kia, có thể có nhiều thời gian thăm em."
"Vậy chẳng phải uổng công ta đi thi IELTS rồi sao hả?"
Quan Nguyệt liếc mắt nhìn Lục Dương.
"Không uổng công, khảo thi qua IELTS, không phải càng thêm chứng minh thân phận Quan đại học bá của em sao?"
Lục Dương khẽ cười một tiếng.
Để cho Quan Nguyệt xuất ngoại tới HongKong, Lục Dương đương nhiên không muốn.,..
Người mà, đều ích kỷ cả.
Lúc trước Quan Nguyệt có ý định đi HongKong cũng chỉ là nhất thời, đồng thời muốn trốn tránh quan hệ với Lục Dương, hôm nay cùng Lục Dương làm hòa, tự nhiên suy nghĩ này cũng tiêu tan rất nhiều, tự tận trong đáy lòng, Quan Nguyệt còn muốn ở lại bên cạnh Lục Dương...
Gia hỏa này tâm địa gian xảo, trêu hoa ghẹo nguyệt, nhất định phải ở bên canh trừng.
"Để ta suy nghĩ đã."
Quan Nguyệt không đồng ý cũng không cự tuyệt, những từ ngữ khí đã cho thấy thái độ.
Lục Dương cười cười, được một tấc lại lấn thêm một thước nói: "Nếu không, đừng thi nghiên cứu sinh nữa, lãng phí thêm ba năm làm gì, chúng ta sau khi tốt nghiệp liền kết hôn đi...Nếu muốn bằng cấp, về sau mua một cái là được rồi."
Dưới suy nghĩ Lục Dương, vấn đề mà tiền có thể giải quyết được thì không được gọi là vấn đề.
"Nói lung tung."
Quan Nguyệt lắc đầu.
Ngồi ở bên vị trí tài xế, nàng kéo khóa, buồn bã nói: "Nghiên cứu sinh vẫn phải thi, hơn nữa còn phải thi vào một trường tốt, dù sao Đại Học cũng dạy rất ít kiến thức, ngươi bây giờ đã là đại lão bản, có tiền như vậy, ta cũng không muốn rớt lui phía sau ngươi..."
Nghe nói như thế.
Trong nội tâm Lục Dương khẽ động.
Hắn dùng ánh mắt còn lại nhìn nhìn nữ nhân bên cạch, Quan Nguyệt hết sức kiên định, cũng đúng a, Quan Nguyệt là một nữ nhân mạnh mẽ, làm sao nguyện ý làm một cái bình hoa ở bên cạnh mình, nếu như hắn chỉ là một người bình thường, có lẽ tốt nghiệp xong sẽ thật sự kết hôn
"Anh hủng hộ em.."
Tay trái Lục Dương cầm lái, tay phải nắm bàn tay Quan Nguyệt cùng một chỗ.
Chừng mười phút sau.
Hai người tới một nhà ăn.
Đây là một quán cơm tư gia.
Trang trí đơn giản, bình thường, cũng với mấy chỗ khác cũng không có gì khác nhau, trong phòng chỉ có sáu cái bàn lớn, trong đó năm bàn đã có người, ghế trống cũng không còn nhiều..
Lục Dương tranh thủ qua ngồi.
Còn cười cười nhìn Quan Nguyệt nói ra: "Cũng may đến kịp lúc, bằng không đến chỗ ngồi cũng không có rồi."
Cái tiệm cơm này quá nhỏ.
Lục Dương cũng không nghĩ tới lại nhỏ như vậy.
Thời điểm xem bản đồ, cái chỗ này được đánh dấu khá nổi bật đấy, làm hắn còn tưởng đây là nhà hàng, sau khi đến mới phát hiện, chính là một quán cơm tư nhân, Lục Dương cũng không có ý định đổi chỗ, dù sao tập tính của người dân trong nước là đã đến thì thôi...
"Ăn gì đây?"
Hai người vừa ngồi xuống, liền có một phu nhân tầm khoản năm mươi tuổi đi tới.
Tiệm cơn nhỏ như vậy, nhất định là vợ chồng kinh doanh, đây hẳn là bà chủ.
"Dì ở đây có món nào?"
Lục Dương hỏi.
"Đều là mấy món nhà làm, hai người lần đầu tiên đến đây sao?" Bà chủ hỏi.
"Đúng vậy a."
"Vậy các ngươi nhìn menu đi."
Phu nhân đi tới cột cầm menu lấy xuống, đặt ở trên bàn.
Nhìn thoáng qua giá cả trên menu, mí mắt Lục Dương khẽ nhảy, giá tiền cũng không rẻ...Một phần bánh sủi cảo có giá 188, dù là món ăn cơ bản, đều có giá hơn trăm đồng đấy, món mặm càng đắt hơn, hai ba trăm tệ, so với tiền lương bình quân của Lục Dương lúc này, có thể nói giá tiền này đắt không hợp thói thường.
Đương nhiên, đối với Lục Dương, hoàn toàn không thấm vào đâu.
Hắn cũng tò mò.
Tiệm này là hắc điếm, hay quả thật có gì đặc sắc.
Mặt không đổi sắc.
Lục Dương kêu ba món ăn cùng một chén canh.
Bà chủ còn khuyên mon ăn ở đây rất nhiều, hai người ăn không hết nổi, vì khách nhân mà suy nghĩ, tác phong như vậy cũng không phải của hắc điếm, hơn nữa, cái này cũng công khai ghi giá, nếu người nhìn vào ăn không nổi, nhất định sẽ đứng dậy rời đi.
Bà chủ giải thích chỗ này rất ít khi có khách lạ đi tới, cho nên mới không cầm menu, sau đó cầm lấy danh sách đi vào trong phòng bếp.
Sau khi bà chủ rời đi, Quan Nguyệt tặc lưỡi nói: "Đồ ăn chỗ này cũng quá mắc đi."
Ăn đã quen đồ ăn ở căn tin Hà Đông, đột nhiên nhìn thấy món rau xào mà đã hơn trăm tệ, Quan Nguyệt vô cùng kinh ngạc, bất quá, nàng biết Lục Dương không thiếu tiền, cũng vì chiếu cố mặt mũi, nên lúc bà chủ đứng ở bên cạnh, nàng không nói gì....
Nếu đổi lại là Chu Đình Đình, liếc mắt nhìn xong menu, sẽ đứng dậy kéo Lục Dương rời đi.
"Đắt có lẽ cũng có lý do của nó, trước nếm thử xem, có lẽ mùi vị không tệ đâu."
Lục Dương nhỏ giọng nói về một tiếng.
Vừa vặn đúng thời điểm này, khách nhân bàn bên cạnh đứng dậy đi ra, Lục Dương nhìn chén đĩa trên bàn, bên trong chỉ còn thừa lại chút mỡ vụn, một chút đồ thừa cũng không có, điều này làm trong lòng hắn có thêm vài phần chờ mong.
Chẳng lẽ tùy tiện tìm một quán ăn, lại có thể nhặt được bảo?
Tốc độ mang thức ăn lên cũng không phải nhanh.
Bởi vì phía trước còn mấy món của khách khác, thời điểm Lục Dương cùng Quan Nguyệt có thể nhìn thấy món đầu tiên đã là hai mươi phút sau.
Đây là một phần Thịt Băm Hương Cá ( Yuxiang shredded pork )
Quan Nguyệt chụp ảnh.
Ánh sáng quán này không được tốt lắm, nhưng màu sắc món ăn nhìn qua lại hết sức không tệ, phân lượng giống như bà chủ nói, đặc biệt nhiều, tràn đầy một đĩa lớn, Lục Dương cầm lấy chiếc đũa, nếm thử một tiếng, lập tức cảm thấy món ăn này đáng giá đến từng đồng tiền mình bỏ ra, cái mùi vị này quả thật không tầm thường, không biết sư phụ dùng bí phương gì, món thịt băm hương cá bình thường sẽ không có hương vị thế này.
Khó trách chỉ là quán ăn nhỏ, lại có nhiều khách nhân như vậy, thật đúng là rượu ngon không sợ ngõ sâu
Quan Nguyệt cũng nếm thử một miếng, đồng dạng mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Dương, ý tứ không phải nói cũng biết.
Ăn quá ngon rồi.